NGHE MÙI KẾT THÚC - Trang 52

có thể cảm thấy một sự đồng lõa giữa Veronica và ông bố tay-vụng-về,
chân-nặng-nề, người đã đối xử với tôi như loại thứ cấp. Giữa Veronica và
ông anh Jack, người có cuộc sống và cách ứng xử mà rõ ràng nàng coi là vô
song, cũng vậy: anh ta được chỉ định làm quan tòa khi nàng công khai hỏi
về tôi - và mỗi lần nhớ lại câu hỏi càng trở nên nhiều tính chất bề trên hơn -
“Cậu ấy được mà, phải thế không?” Thế nhưng, tôi không hề thấy một sự
đồng lõa nào với mẹ nàng, không nghi ngờ gì nữa, bà nhìn nhận nàng đúng
với con người của nàng. Làm thế nào bà Ford lại có được cơ hội đầu tiên
mà cảnh báo cho tôi về con gái bà? Bởi buổi sáng hôm ấy - sáng đầu tiên
sau hôm tôi đến - Veronica đã bảo mọi người là tôi muốn ngủ nướng, rồi đi
mất với bố và anh trai. Chẳng có lời nào giữa chúng tôi chứng minh cho
chuyện bịa đặt ấy cả. Tôi chẳng bao giờ ngủ nướng. Cả bây giờ vẫn vậy.

Khi viết cho Adrian, tôi đã không làm rõ ý mình khi nói đến “tổn

thương”. Và gần suốt phần đời còn lại, tôi cũng chỉ rõ thêm tí chút thôi. Mẹ
vợ tôi (thật sung sướng vì không phải là một phần của câu chuyện này)
chẳng thích tôi mấy nhưng ít nhất cũng thẳng thắn về chuyện đó như trong
mọi chuyện khác. Một lần bà nhận xét - khi lại có thêm một ca lạm dụng trẻ
em xuất hiện trên khắp các báo và bản tin truyền hình - “Mẹ cho là chúng
ta đều từng bị lạm dụng cả.” Có phải tôi đang gợi ý rằng Veronica từng là
nạn nhân của cái mà ngày nay người ta gọi là “hành vi vô luân”: cái nhìn
dâm đãng đầy men bia của bố nàng vào giờ tắm hay giờ đi ngủ, hay cái gì
đó còn hơn là những ôm ấp ruột thịt với anh trai của nàng? Làm sao tôi biết
được? Phải chăng từng có một thời khắc mất mát sớm sủa nào đó, hay một
lời chối từ yêu thương đúng lúc cần đến nhất, hay một lời nói nào đó bị
nghe trộm, rồi từ đó đứa trẻ tự kết luận rằng...? Lần nữa, tôi không thể biết
được. Tôi không có bằng cớ, câu chuyện hay tài liệu nào hết cả. Nhưng tôi
nhớ điều thầy Joe Hunt Già nói khi tranh luận với Adrian: những trạng thái
tinh thần đó có thể được suy luận từ hành động. Chuyện này có trong lịch
sử - Henry VIII và tất cả những chuyện như thế. Ngược lại, trong cuộc sống
riêng tư, tôi nghĩ điều ngược lại mới đúng: bạn có thể suy luận những hành
động trong quá khứ từ trạng thái tinh thần hiện tại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.