NGHE MÙI KẾT THÚC - Trang 57

mái của nhà mình. Nhưng đầu óc tôi vẫn cứ quay lại với những cuộc tranh
luận ngây thơ, nhiệt thành của chúng tôi khi Robson treo cổ trên phòng áp
mái, trước cả khi chúng tôi vào đời. Chúng tôi thấy có vẻ hiển nhiên tự thân
một cách triết học rằng tự tử là quyền tự do của mỗi con người: một hành vi
logic khi phải đối diện với một căn bệnh hay tình trạng lão suy vô phương
cứu chữa; một hành vi anh hùng khi phải xả thân cứu người khác khỏi bị
tra tấn hoặc cái chết có thể tránh được, một hành vi quyến rũ trong cơn
thịnh nộ trước tình yêu tuyệt vọng (xem: Văn chương Vĩ đại), chẳng có cái
nào trong những phạm trù này đúng với hành động tầm thường khốn khổ
của Robson.

Cũng chẳng có cái nào đúng với Adrian. Trong bức thư để lại cho điều

tra viên pháp lý, cậu ấy giải thích lý lẽ của mình: rằng cuộc đời là một món
quà được ban mà chẳng ai xin cả; rằng người biết suy nghĩ có một trách
nhiệm triết học là xem xét cả bản chất cuộc sống lẫn các điều kiện kèm
theo; và rằng nếu người này quyết định khước từ món quà không ai hỏi xin
ấy, hành động theo các hệ quả từ quyết định đó là một trách nhiệm đạo đức
và nhân văn. Thực tế là có một cái dấu xác nhận QED

[24]

ở cuối thư.

Adrian đã yêu cầu điều tra viên đưa ra công khai biện luận của cậu ấy, và
người viên chức ấy đã làm vậy.

Rốt cuộc, tôi hỏi, “Cậu ấy đã làm thế nào?”

“Cậu ấy cứa cổ tay trong bồn tắm.”

“Chúa ơi. Như thế thì thật là... Hy Lạp, không phải sao? Hay cậu ấy đã

dùng độc cần?”

“Một người La Mã mẫu mực thì đúng hơn, tớ có thể nói vậy. Cắt ven.

Và cậu ấy biết cách làm chuyện đó. Cậu phải cắt chéo. Nếu cắt thẳng ngang
qua, cậu có thể bị bất tỉnh và vết thương khép lại và thế là cậu làm hỏng
chuyện.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.