NGHE MÙI KẾT THÚC - Trang 63

liệu cậu ấy đã thực sự sống? Có lẽ có; nếu không cậu ấy đã phải chịu đựng
nỗi niềm hối tiếc và ân hận vì thất bại trong việc so khớp các hành động với
các biện luận của mình.

Và chẳng có điều nào trên đây bù đắp được sự thật rằng đó vẫn là, như

cách Alex nói, mội sự phí hoài khủng khiếp đếch chịu nổi.

*

* *

Một năm sau, Colin va Alex đề nghị họp mặt. Vào dịp kỷ niệm một

năm ngày mất của Adrian, ba chúng tôi gặp nhau để uống ở khách sạn
Charing Cross, rồi đi ăn đồ ăn Ấn Độ. Chúng tôi thử gọi hồn và tôn vinh
bạn của chúng tôi. Chúng tôi nhớ cậu ấy bảo thầy Joe Hunt Già rằng thầy
hết việc, và giảng cho Phil Dixon về Eros và Thanatos. Chúng tôi đã biến
quá khứ của mình thành giai thoại. Chúng tôi nhớ lại vụ hớn hở mừng tin
Adrian được học bổng Cambridge. Chúng tôi nhận ra rằng cậu ấy đã đến
nhà từng thằng trong chúng tôi, nhưng chưa thằng nào đến nhà cậu ấy; và
rằng chúng tôi chẳng hay biết - đã bao giờ chúng tôi hỏi? - bố cậu ấy làm
gì. Vì cậu ấy chúng tôi cụng ly rượu vang ở quán bar khách sạn và cụng bia
vào cuối bữa tối. Bên ngoài, chúng tôi vỗ vai nhau và thề sẽ lặp lại vụ
tưởng nhớ này hằng năm. Nhưng đời chúng tôi đã kịp rẽ các hướng khác
nhau mất rồi, và ký ức chung về Adrian không đủ để níu giữ chúng tôi bên
nhau. Có lẽ việc thiếu đi tính huyền bí trong cái chết của cậu ấy cũng có
nghĩa hồ sơ của cậu ấy càng dễ đóng lại hơn. Chúng tôi sẽ nhớ về cậu ấy cả
cuộc đời, tất nhiên. Nhưng cái chết của cậu ấy là một tấm gương cảnh tỉnh
hơn là một “thảm kịch” - như tờ báo Cambridge đã nhấn mạnh theo thói
quen - và rồi cậu ấy rút lui khỏi chúng tôi khá nhanh, sau khi cứa một nhát
vào thời gian và lịch sử.

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.