NGHE MÙI KẾT THÚC - Trang 69

*

* *

Nhân tiện, tôi vẫn hay bật nhạc của Dvorák. Không nhiều giao hưởng

nữa; giờ thì tôi thích các bản cho tứ tấu đàn dây hơn. Nhưng Tchaikovsky
đã đi theo đường của những thiên tài lôi cuốn tuổi trẻ, còn lại dư âm quyền
lực ở tuổi trung niên, nhưng sau đó thì có vẻ như, nếu không gây ngượng
ngập thì cách nào đó cũng đã bớt thích hợp. Tôi không định nói là nàng đã
đúng. Chẳng có gì sai khi một thiên tài có thể lôi cuốn tuổi trẻ. Đúng hơn
thì, có cái gì đó sai ở người trẻ nào không bị lôi cuốn bởi một thiên tài.
Nhân đây, tôi không nghĩ là bản nhạc phim Un homme et une femme là
một tác phẩm thiên tài. Thậm chí hồi đó tôi cũng không hề nghĩ thế. Mặt
khác, tôi thỉnh thoảng vẫn nhớ Ted Hughes và mỉm cười vì sự thật rằng,
thực ra, ông ấy chưa bị cạn vốn muông thú bao giờ.

*

* *

Tôi khá hợp với Susie. Dù thế nào thì cũng là hợp vừa đủ. Nhưng thế

hệ trẻ hơn không còn cảm thấy có nhu cầu, hoặc thậm chí nghĩa vụ, giữ liên
lạc nữa. Ít nhất thì, không “giữ liên lạc” bằng cách “gặp”. Một cái email
cho bố cũng được rồi - thật tiếc là ông già chưa học cách nhắn tin. Đúng,
ông già bây giờ đã về hưu, vẫn còn mò mẫm loanh quanh với những “dự
án” bí hiểm của mình, nghi là ông già sẽ chẳng bao giờ xong được cái nào,
nhưng ít nhất thì cũng giữ cho não hoạt động, tốt hơn là chơi gôn, và vâng,
chúng mình đã lên kế hoạch rẽ vào đó hồi tuần trước nhưng lại có việc đột
xuất. Mình mong là ông già không bị Alzheimer, đấy là lo lắng lớn nhất của
mình thật đấy, bởi vì, ờ thì, mẹ sẽ khó lòng mà về lại với bố, phải không?
Không: tôi phóng đại, tôi bóp méo đi đấy. Susie không cảm thấy như thế,
tôi chắc vậy. Sống một mình thì cũng có những lúc tủi thân với lại hoang
tưởng. Susie và tôi hợp nhau mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.