NGHE MÙI KẾT THÚC - Trang 70

*

* *

Một người bạn của chúng tôi - tôi vẫn nói theo bản năng thế đấy, mặc

dù Margaret và tôi đã ly dị còn lâu hơn cả thời gian kết hôn - có một cậu
con trai trong một ban nhạc punk rock. Tôi hỏi xem cô ấy đã nghe bài nào
của chúng nó chưa. Cô ấy nhắc đến một bài tên là “Ngày nào cùng là Chủ
nhật ”. Tôi nhớ mình đã cười lớn, lòng nhẹ nhõm thấy vẫn cái buồn chán
thiếu niên cũ kỹ ấy đang tiếp nối từ thế hệ này sang thế hệ khác. Hơn nữa là
cũng cái vẻ sắc sảo khinh mạn đó vẫn được dùng để thoát ra khỏi nó.
“Ngày nào cũng là Chủ nhật

[25]

” – mấy từ này đưa tôi trở lại những năm

tháng tù đọng, và đợi chờ khủng khiếp lúc cuộc đời bắt đầu. Tôi hỏi bạn
của chúng tôi những bài hát khác của ban nhạc thì sao. Không, cô ấy nói,
đây là bài hát của chúng nó, bài hát duy nhất. Thế nó tiếp thế nào? tôi hỏi.
Ý anh là gì? Ờ thì, thế câu tiếp theo là gì? Anh chẳng hiểu gì, phải không?
Cô ấy nói. Đấy bài hát đấy. Chúng nó chỉ nhắc lại cái câu ấy thôi, lặp đi
lặp lại, cho đến khi nào quyết định kết thúc bài hát. Tôi nhớ là mình đã
mỉm cười. “Ngày nào cũng là chủ nhật” - đó sẽ chẳng phải một câu tồi để
khắc trên bia mộ, phải không?

*

* *

Nó là một trong những cái phong bì trắng dài với tên và địa chỉ của tôi

viết trong một cái ô trổ. Tôi không biết bạn thế nào, chứ tôi chẳng bao giờ
vội vã mở chúng làm gì. Đã từng có lần, những bức thư như thế có nghĩa là
thêm một giai đoạn đau đớn trong quá trình ly dị của tôi - có thể đó là lý do
khiến tôi cảnh giác với chúng. Giờ thì, chúng có thể đựng biên lai thuế nào
đó của vài cổ phần sinh lời thấp đến thảm hại tôi mua khi về hưu, hoặc một
yêu cầu thêm nào đó từ hội từ thiện tôi đã ủng hộ bằng lệnh trả tiền. Thế là
tôi quên mất nó cho tới cuối ngày, khi tôi đang thu nhặt giấy tờ vương vãi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.