NGHE MÙI KẾT THÚC - Trang 72

hay không. Rồi, một tối, tôi ngồi xuống cố hồi sinh lại dịp cuối tuần nhục
nhã ấy ở Chislehurst khoảng bốn mươi năm về trước. Tôi kiếm tìm bất cứ
thời khắc, tình tiết hay lời bình luận nào có vẻ xứng đáng được tỏ lòng biết
ơn hoặc tưởng thưởng. Nhưng ký ức của tôi đã ngày càng như một cơ chế
chỉ biết lặp lại các dữ liệu có vẻ chính xác cùng với rất ít biến thể. Tôi trân
trân dõi nhìn quá khứ, tôi đợi, tôi cố lừa ký ức vào một chiều hướng khác.
Nhưng chẳng làm được gì. Tôi là ai đó đã hẹn hò với con gái của bà Sarah
Ford (đã chết) trong thời gian khoảng một năm, bà bị ông chồng điều
khiển, bị con trai soi mói trịch thượng, và bị con gái thao túng. Đau đớn
cho tôi khi ấy thật đấy, nhưng khó mà đòi hỏi một lời xin lỗi mẫu tử, gồm
500 bảng về sau này.

*

* *

Mà dù sao thì, nỗi đau ấy chẳng dai dẳng mãi. Như tôi đã nói, tôi có

một bản năng tự vệ nào đó. Tôi đã thành công trong việc bỏ Veronica ra
khỏi đầu, ra khỏi lịch sử của tôi. Vậy nên khi thời gian đưa tôi quá nhanh
vào tuổi trung niên, và tôi bắt đầu nhìn lại cuộc đời mình đã mở ra như thế
nào, và xem xét những con đường không được chọn, những cái nếu-như ru
ngủ và ngấm ngầm gây suy yếu ấy, chẳng bao giờ tôi thấy mình tưởng
tượng - theo chiều tệ hơn cũng không, thôi khỏi nói đến chiều tốt hơn -
rằng đời minh sẽ thế nào nếu cùng với Veronica. Annie thì có, Veronica thì
không. Và tôi không bao giờ tiếc đã có những năm tháng cùng Margaret,
ngay cả khi chúng tôi đã ly dị rồi. Có cố hết sức - việc này cũng chẳng phải
quá khó - tôi cũng hiếm khi mộng tưởng một cuộc đời khác biệt rõ rệt với
cuộc đời từng là của tôi. Tôi không nghĩ đây là tự thỏa mãn: mà nó giống
như thiếu trí tưởng tượng, hoặc tham vọng, hoặc cái gì đó hơn. Tôi cho
rằng sự thật là, vâng, tôi không đủ kỳ quặc để không làm những việc: rốt
cuộc tôi đã làm với đời mình.

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.