NGHE MÙI KẾT THÚC - Trang 79

“Ông Webster.”

“Ông Gunnell.”

Và thế là chúng tôi gọi nhau là ông suốt bốn mươi lăm phút sau đó,

trong khi anh ta cho tôi lời khuyên chuyên nghiệp mà tôi phải trả tiền. Anh
ta bảo tôi rằng, theo cách nhìn của anh ta, đến gặp cảnh sát và cố thuyết
phục họ buộc tội ăn trộm một phụ nữ lớn tuổi có bà mẹ vừa qua đời là thật
điên rồ. Tôi thích cái đó. Không phải lời khuyên mà cách diễn đạt. “Điên
rồ”: hay hơn nhiều “không nên” hoặc “không thỏa đáng”. Anh ta cũng
khuyên tôi đừng quấy quả bà Marriott.

“Không phải là các vị luật sư thích bị quấy hay sao, ông Gunnell?”

“Có thể nói nếu người quấy rầy là khách hàng thì khác. Nhưng trong

trường hợp hiện tại này thì gia đình Ford đang trả mọi chi phí. Và ông hẳn
sẽ ngạc nhiên làm thế nào mà các bức thư lại trượt xuống tận đáy tập hồ sơ
được.”

Tôi nhìn quanh văn phòng sơn màu kem có những chậu cây cảnh,

hàng giá đựng cứ liệu luật, bản in phong cảnh nước Anh hiền hòa và, vâng,
có cả các tủ đựng hồ sơ nữa. Tôi quay lại nhìn ông Gunnell.

“Nói theo cách khác, đừng để cô ấy nghĩ tôi là loại loạn óc.”

“Ôi, bà ấy không bao giờ nghĩ vậy đâu, ông Webster. Mà ‘loạn óc’

không hẳn là thuật ngữ ngành luật.”

“Thế ông sẽ gọi là gì?”

“Chúng tôi sẽ chấp nhận ‘gây phiền hà’. Thế cũng khá mạnh rồi.”

“Được. Giờ sang một điểm khác nhé. Phải mất bao lâu mới thanh lý

xong tài sản?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.