NGHE MÙI KẾT THÚC - Trang 82

Khoảng mười ngày sau ông anh Jack ló dạng trong hộp thư của tôi.

Một lời mào đầu dài dòng về du lịch, và bán-hưu trí, và cái ẩm ướt của
Singapore, và wifi và các quán cà phê-Internet. Và rồi: “Dù sao thì, buôn
chuyện thế đủ rồi. Tiếc là tôi không phải người trông nom em gái tôi - chưa
từng khi nào, mọi chuyện chỉ hai chúng tôi biết. Đã thôi không cố thay đổi
đầu óc cô ấy từ nhiều năm trước rồi. Và, nói thành thật, việc tôi nói tốt cho
cậu có thể dễ dàng phản tác dụng. Không phải là tôi không chúc cậu tốt
lành trong cái thế bất lợi này đâu nhé. À - xe kéo của tôi đến đây rồi - phải
lướt thôi. Thân, John Ford.”

Tại sao tôi lại cảm thấy có gì đó không thuyết phục trong toàn bộ

chuyện này? Tại sao tôi lại lập tức hình dung anh ta ngồi lặng lẽ ở nhà -
trong một biệt thự xa hoa quay lưng ra một sân gôn ở Surrey - cười vào mặt
tôi? Server của anh ta là aol.com, chẳng nói lên điều gì cả. Tôi nhìn vào giờ
gửi email, hợp cho cả Singapore lẫn Surrey. Tại sao tôi lại tưởng tượng ông
anh Jack thấy tôi tiếp cận nên đùa vui một chút?

Có lẽ bởi ở đất nước này các khác biệt giai cấp cưỡng lại thời gian lâu

hơn những khác biệt tuổi tác. Nhà Ford từng sang hơn nhà Webster vào hồi
đó, và họ hẳn là vẫn giữ nguyên cách ấy. Hay có khi đó chỉ là hoang tưởng
về phần tôi thôi?

Chẳng được việc gì, tất nhiên, nhưng vẫn gửi email đáp một cách lịch

thiệp và hỏi liệu anh ta có thể cho tôi thông tin liên lạc của Veronica không.

*

* *

Khi nói, “Cô ấy là một phụ nữ ưa nhìn,” người ta thường có ý, “Cô ấy

từng là một người phụ nữ ưa nhìn.” Nhưng khi nói như vậy về Margaret, tôi
có ý đó thật. Cô ấy nghĩ - cô ấy biết - rằng mình đã thay đổi, và cô ấy có
thay đổi thật; nhưng với tôi thì cô ấy thay đổi ít hơn với bất cứ ai khác. Tự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.