“Khi nào em trêu anh là anh đều thích đấy,” tôi nói. “Dù là sau ngần
ấy năm.”
Cô ấy nghiêng người qua vỗ nhẹ vào tay tôi. “Thật hay khi chúng
mình vẫn còn yêu quý nhau. Và thật hay khi em biết là anh sẽ chẳng bao
giờ làm được cái việc đặt chỗ trước cho cái kỳ nghỉ ấy cả.”
“Chỉ bởi vì anh biết em không có ý vậy đâu.”
Cô ấy mỉm cười. Và trong một thời khắc, cô ấy trông gần như khó
hiểu. Nhưng Margaret không thể tỏ ra khó hiểu được, đó là bước đầu để trở
thành loại Phụ nữ Bí ẩn. Nếu cô ấy muốn tôi trả tiền kỳ nghỉ cho cả hai, cô
ấy sẽ nói. Vâng, tôi nhận ra đó chính xác là điều cô ấy đã nói, nhưng...
Nhưng dẫu có vậy. “Cô ta lấy cắp đồ của anh,” tôi nói, có lẽ là hơi cao
giọng than thở.
“Làm sao anh biết anh muốn thứ đó?”
“Đấy là nhật ký của Adrian. Cậu ấy là bạn anh. Cậu ấy từng là bạn
anh. Nó là của anh.”
“Nếu bạn anh muốn anh có nhật ký của cậu ấy, cậu ấy hẳn phải để lại
cho anh bốn mươi năm trước rồi, và bỏ qua ông trung gian. Hoặc bà trung
gian.”
“Đúng.”
“Anh nghĩ trong đó có gì?”
“Anh không biết. Nó vẫn là của anh.” Lúc đó tôi nhận ra một lý do
khác khiến tôi quả quyết như vậy. Cuốn nhật ký là bằng chứng; đó là - có
thể lắm - là chứng thực:. Nó có thể phá tan cái lặp đi lặp lại tầm thường của
ký ức. Nó có thể khởi động điều gì đó - dù tôi không rõ là gì.