NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 118

cái máy hát đó như thế nào. Chỉ có điều Stepan không nhớ ra được người
đàn bà mà ông ta muốn hôn là ai…, hình như chị ta làm ở đài phát thanh…
mà cũng có thể không phải…

Ngày hôm qua như vậy là cũng đã dần dần được sáng tỏ, nhưng bây giờ

cái làm Stepan quan tâm hơn nhiều là chuyện của ngày hôm nay, cụ thể là sự
xuất hiện của người lạ mặt trong phòng ngủ của ông ta, mà lại còn với cả
rượu vodka và thức nhắm nữa. Giá biết được điều đó thì tốt!

“Thế nào, tôi hy vọng là bây giờ anh đã nhớ ra họ tên tôi rồi chứ?”
Nhưng Stepan chỉ mỉm cười ngượng nghịu và khoát tay tỏ vẻ bất lực.
“Thế đấy! Tôi cảm thấy là sau vodka anh lại còn uống cả poócvây nữa.

Xin lỗi, nhưng chẳng lẽ lại có thể như thế được sao!”

“Tôi muốn đề nghị anh giữ kín điều đó giữa hai chúng ta với nhau”,

Stepan lắp bắp nói.

“Ồ tất nhiên, tất nhiên! Nhưng còn lão Khustov thì hiển nhiên là tôi

không dám bảo đảm đâu.”

“Chẳng lẽ là anh cũng biết Khustov à?”

“Hôm qua trong phòng làm việc của anh, tôi có thoáng thấy cái thằng

cha đó, nhưng chỉ cần một cái nhìn giây lát qua bộ mặt của hắn là cũng đủ
để hiểu rằng đấy là một thằng đểu giả, hay gây hiềm khích, cơ hội và nịnh
hót.”

“Tuyệt đối đúng!” – Stepan nghĩ thầm, ngạc nhiên trước lời nhận xét

ngắn gọn mà chính xác như vậy về Khustov của người lạ mặt.

Dần dần, từng mẩu của ngày hôm qua được chắp nối lại, nhưng nỗi lo

lắng vẫn chưa chịu rời bỏ giám đốc nhà hát Tạp Kỹ. Nguyên do là trong cái
ngày hôm qua ấy hẵng còn há hoác một lỗ hổng đen cực kỳ lớn. Cụ thể là, ai
muốn nói thế nào thì nói, Stepan chưa hề bao giờ trông thấy cái tay lạ mặt
đội mũ bêrê này ở trong phòng làm việc của mình.

“Tôi là giáo sư Hắc ảo thuật Voland”, người khách nói một cách trịnh

trọng khi thấy Stepan lộ vẻ lúng túng, rồi ông ta kể lại tất cả theo trình tự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.