NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 121

toàn có thể, thưa các công dân, hoàn toàn có thể không ba hoa về những đề
tài đó. Trước khi xuất hiện dấu niêm phong này thì câu chuyện kia có thể
được coi là vặt vãnh, nhưng bây giờ, sau khi có tấm dấu gắn xi kia…

“Ôi Berlioz, Berlioz!” trong đầu Stepan như sôi lên. “Ðiều này thật

không thể nào tưởng được!”

Nhưng không có thì giờ để đau khổ lâu, và Stepan vội quay số điện

thoại, gọi đến phòng làm việc của Rimski, phó giám đốc tài chính nhà hát
Tạp Kỹ. Hoàn cảnh của Stepan khá tế nhị: thứ nhất, tay khách nước ngoài có
thể tự ái vì Stepan còn kiểm tra ông ta sau khi bản hợp đồng đã được xuất
trình; sau nữa, nói như thế nào đây với phó giám đốc tài chính cũng là một
việc cực kỳ khó.

Thực vậy, không thể hỏi thẳng là: anh hãy nói tôi nghe, hôm qua tôi có

ký hợp đồng ba mươi lăm nghìn rúp với một giáo sư hắc ảo thuật không nhỉ?
– Không thể nào hỏi như thế được!

“Vâng, tôi đây!” trong ống nghe vang lên giọng nói gay gắt khó nghe

của Rimski.

“Chào anh Grigori Danilovich”, Stepan nói khẽ, “Likhodeev đây. Có

một việc là… hừm, hừm… ở nhà tôi đang có… nghệ sĩ Voland… Tôi… tôi
muốn hỏi… về buổi biểu diễn tối nay sẽ ra sao?…”

“À, cái tay hắc ảo thuật ấy à?” Rimski đáp lại trong ống nghe, “bây giờ

sẽ có ngay áp phích.”

“Thế à?” Stepan thốt lên bằng một giọng yếu ớt. “Vậy thôi nhé…”

“Còn anh bao giờ đến?” Rimski hỏi.
“Sau nửa tiếng nữa”, Stepan đáp và treo ống nghe lên, đưa hai tay ôm

lấy mái đầu như bốc lửa. Ôi, sao lại có cái chuyện tồi tệ như thế này nhỉ? Trí
nhớ nó bị sao thế, hở các ông, các bà?..

Nhưng đứng nán lại lâu hơn ở phòng ngoài là không tiện, và Stepan

vạch ngay ra một kế hoạch: bằng mọi cách giấu kín sự đãng trí khác thường
của mình, và việc đầu tiên lúc này là khéo léo hỏi dò tay khách nước ngoài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.