NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 146

thể xoay xở được. Nhưng vốn là người tháo vát và thận trọng, Nikanor
Ivanovich tuyên bố rằng trước hết ông ta cần phải thỏa thuận vấn đề này với
Cục phục vụ khách nước ngoài đã.

“Tôi hiểu!” Koroviev hét lên. “Nhất định rồi, không thỏa thuận làm sao

được. Ðiện thoại kia, Nikanor Ivanovich, và xin anh thỏa thuận ngay cho.
Còn về chuyện tiền nong anh đừng ngại”, vừa kéo chủ tịch Hội đồng nhà
cửa đến chỗ đặt điện thoại ở phòng ngoài, Koroviev vừa thì thầm: “Còn lấy
ở đâu được nữa, nếu không là lấy của ông ta! Giá như anh trông thấy cái biệt

thự của ông ta ở Nice

96

như thế nào! Mà đến hè năm sau, khi anh được đi ra

nước ngoài, anh hãy cố đến đó mà xem – tha hồ kinh ngạc!”

Việc thỏa thuận với Cục phục vụ khách nước ngoài được giải quyết qua

điện thoai mau chóng khác thường, làm cho chủ tịch Hội đồng nhà cửa phải
kinh ngạc. Hóa ra ở đấy người ta đã biết về dự định của ngài Voland muốn
sống ở căn hộ riêng của Likhodeev và hoàn toàn không phản đối điều đó.

“Thế là tuyệt rồi!” Koroviev hét toáng lên.
Ít nhiều sửng sốt trước những câu huyên thuyên của Koroviev, ông chủ

tịch tuyên bố rằng Hội đồng nhà cửa đồng ý cho nghệ sĩ Voland thuê căn hộ
số 50 trong thời hạn một tuần với giá… – Nikanor Ivanovich hơi ngập
ngừng, rồi tiếp: “năm trăm rúp một ngày.”

Ðến đây thì Koroviev làm cho chủ tịch Hội đồng nhà cửa sửng sốt hoàn

toàn. Nháy mắt một cách vụng lén về phía phòng ngủ – từ đó nghe vẳng ra
những bước nhảy mềm mại của con mèo lớn – tay phiên dịch thì thầm the
thé:

“Thế nghĩa là một tuần ba nghìn rưởi rúp?”
Nikanor Ivanovich đã nghĩ rằng tiếp theo đó sẽ là câu: “Chà, anh

Nikanor Ivanovich, máu anh cũng tham đấy!” nhưng Koroviev đã nói một
câu khác hẳn:

“Chẳng lẽ chỉ chừng ấy thôi ư? Anh hãy đòi năm nghìn đi, ông ta sẽ trả

ngay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.