NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 155

Rimski rút đồng hồ ra xem, thấy nó đã chỉ hai giờ năm phút, và ông ta

nổi điên lên thật sự. Mà cũng chẳng có gì là lạ hết. Likhodeev gọi điện đến
lúc mười một giờ, nói rằng sau nửa tiếng nữa sẽ tới, nhưng rồi chẳng những
không thấy đến, mà còn biến đi đâu mất tăm dạng khỏi căn hộ của mình
nữa!

“Mà tớ thì việc dồn lại cả đống!” Rimski cao giọng gầm gừ, chọc chọc

ngón tay vào núi giấy tờ chưa có chữ ký.

“Hay là anh ta lại chui xuống dưới tàu điện như Berlioz rồi?”

Varenukha nói, tay vẫn cầm áp vào tai chiếc ống nghe, từ đó vẳng ra những
tín hiệu kéo dài liên tục và hoàn toàn vô vọng.

“Giá mà được như thế…” Rimski rít gần như không thành tiếng qua kẽ

răng.

Vào đúng cái thời điểm đó, một người đàn bà mặc đồng phục, đội mũ

lưỡi trai, vận váy đen và đi giày vải bước vào phòng. Chị ta rút từ chiếc túi
nhỏ đeo bên hông ra một phong bì trắng cùng một quyển vở và hỏi:

“Ở đây ai là Tạp Kỹ? Có điện khẩn. Anh ký nhận đi!”
Varenukha vạch một đường ngoằn ngoèo vào cuốn sổ của người đưa

thư, và chỉ khi cánh cửa đã đóng sập lại sau lưng người đàn bà, anh ta mới
mở phong bì ra xem..

Ðọc xong bức điện, Varenukha nhấp nháy mắt và đưa nó cho Rimski.

Trên bức điện có những dòng sau:
“Ialta. Gửi nhà hát Tạp Kỹ Moskva. Hôm nay vào mười một giờ rưỡi

có một người tóc hung sẫm mặc quần áo ngủ, chân không đi giầy, đến Sở
điều tra hình sự Ialta. Người bị bệnh tâm thần tự xưng mình là Likhodeev,
giám đốc nhà hát Tạp Kỹ. Hãy điện cho Sở điều tra hình sự Ialta biết giám
đốc Likhodeev hiện ở đâu?”

“Ôi, quỷ tha ma bắt!” Rimski thốt lên rồi tiếp thêm: “Lại một chuyện

bất ngờ nữa!”

“Một kẻ giả danh”, Varenukha nói và hét vào ống nghe: “Trạm bưu

điện đấy à? Nhà hát Tạp Kỹ thanh toán. Ðiện khẩn… Các chị có nghe không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.