NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 163

Cánh cửa lại bật mở, và người bước vào vẫn lại là chị đưa thư nọ…”Lại

chị ta!” không hiểu sao Rimski rầu rĩ nghĩ thầm. Và cả hai người đều đứng
dậy đón người đàn bà đưa thư.

Lần này trên bức điện là những lời như sau:

“Cảm ơn lời chứng thực. Gửi gấp năm trăm đến Sở điều tra hình sự cho

tôi. Ngày mai tôi bay về Moskva. Likhodeev”.

“Lão ta hóa điên rồi…” Varenukha yếu ớt nói.
Còn Rimski thì vung chùm chìa khóa loảng xoảng, lấy tiền từ trong két

sắt ra, đếm đủ năm trăm rúp, bấm chuông gọi văn thư và trao cho số tiền đó,
ra lệnh mang tới bưu điện.

“Anh làm gì thế, Grigori Danilovich?” Không tin vào mắt mình nữa,

Varenukha kêu lên. “Theo tôi, anh gửi tiền đi vô ích đấy.”

“Nó sẽ được gửi trả lại”, Rimski đáp khẽ, “còn anh ta thì sẽ phải trả giá

đắt cho cái chuyến đi picnic này.” Rồi ông ta chỉ vào chiếc cặp của
Varenukha, nói tiếp. “Ði ngay đi, Ivan Savelievich, đừng chần chừ nữa.”

Varenukha ôm cặp chạy ra khỏi phòng làm việc.

Xuống đến tầng dưới, anh ta trông thấy một dãy người xếp hàng cực kỳ

dài cạnh cửa bán vé; qua người bán vé anh ta hiểu rằng sau một giờ nữa sẽ
hết vé vì chỉ vừa trông thấy tờ áp phích bổ sung là khán giả đổ xô đến chen
lấn tranh nhau mua vé. Varenukha ra lệnh cho người bán vé giữ lại không
bán ba mươi chỗ tốt nhất ở các dãy ghế lô và tầng dưới, rồi chạy ra khỏi
phòng bán vé, vừa đi vừa xua những người dai dẳng bu đến xin vé mời, lẩn
vào phòng làm việc riêng của mình để lấy chiếc mũ cát két. Vừa lúc đó có
tiếng chuông điện thoại réo:

“Alô!” Varenukha đáp.
“Ivan Savelievich đấy à?” ống nghe hỏi bằng một giọng mũi cực kỳ

khó nghe.

“Anh ấy không có ở đây!” Varenukha hét vào máy, nhưng ống nghe đã

cắt ngang:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.