NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 211

Aloyzi giảng giải cho tôi hiểu chỉ trong vòng một phút, không hơn, thêm
nữa, có thể thấy rõ là anh ta làm điều đó một cách vô cùng dễ dàng. Cũng
tương tự như vậy với các hiện tượng và các vấn đề của cuộc sống thường
ngày. Nhưng không chỉ có thế, Aloyzi còn chinh phục tôi bởi lòng say mê
văn học của mình. Anh ta chưa chịu yên cho đến khi nào chưa đòi được tôi
đọc cho anh ta nghe toàn bộ cuốn tiểu thuyết của tôi từ dòng đầu đến dòng
cuối; nghe xong anh ta nhận xét về cuốn tiểu thuyết bằng những lời rất tốt
đẹp, nhưng với một sự chính xác đến kinh ngạc, dường như chính anh ta có
mặt lúc đó kể cho tôi nghe toàn bộ những nhận xét của tay biên tập viên liên
quan đến cuốn tiểu thuyết này. Anh ta nói trăm điều đúng cả trăm. Ngoài ra,
anh ta còn giải thích với tôi một cách tuyệt đối chính xác, tại sao tiểu thuyết
của tôi không thể đem in được và tôi đoán là điều đó không lầm. Anh ta nói
thẳng: chương này chương nọ là không thể chấp nhận…

Các bài báo vẫn không chấm dứt. Với những bài đầu tiên tôi chỉ cười

giễu. Nhưng chúng xuất hiện càng nhiều, thái độ của tôi đối với chúng càng
thay đổi. Giai đoạn thứ hai là giai đoạn ngạc nhiên. Có một cái gì đấy rất
gượng gạo và thiếu tự tin toát ra trong từng dòng một của các bài báo đó,
mặc dù giọng điệu của chúng có vẻ rất hùng hổ và tự tin. Tôi có cảm tưởng
rằng – và tôi không thể nào dứt bỏ được cái cảm tưởng đó – tác giả của các
bài báo này viết không phải những điều họ muốn nói, và sự giận dữ của họ
là do chính điều đó gây ra. Rồi tiếp theo đấy, anh hiểu không, bắt đầu giai
đoạn thứ ba – giai đoạn kinh sợ. Không, không phải sợ những bài báo đó,
anh hiểu cho, mà là một nỗi kinh hoàng trước những sự việc khác, hoàn toàn
không có liên quan gì tới các bài báo hoặc cuốn tiểu thuyết của tôi. Chẳng
hạn, tôi cảm thấy sợ bóng tối. Tóm lại, bắt đầu giai đoạn bị bệnh tâm thần.
Chỉ cần vừa tắt đèn trong căn buồng nhỏ, là tôi cảm thấy như có một con
bạch tuộc nào đó với những chiếc vòi rất dài và lạnh buốt chui vào cửa sổ,
mặc dù cửa được đóng kín. Và tôi phải ngủ không tắt đèn.

Người yêu của tôi thay đổi rất nhiều (tất nhiên là tôi không nói với

nàng về chuyện con bạch tuộc, nhưng nàng vẫn thấy là có một chuyện gì đó
không ổn xảy ra với tôi), nàng gầy sút đi và trở nên xanh xao, ngừng bặt
tiếng cười và cứ cầu xin tôi tha thứ việc nàng đã khuyên tôi trích đăng một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.