NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 213

“Em hãy đoán ra rằng anh đang gặp tai họa. Em hãy đến ngay, hãy đến,

hãy đến ngay đi!”

Nhưng không ai đến cả. Ngọn lửa reo trong lò sưởi, mưa quất vào cửa

sổ. Và lúc đó đã xảy ra điều cuối cùng. Tôi rút từ trong ngăn bàn ra những
tập bản thảo đánh máy của cuốn tiểu thuyết và những cuốn vở chép tay rồi

bắt đầu đốt.

115

Làm việc đó khó đến khủng khiếp, vì những tờ giấy dày đặc

chữ rất khó cháy. Toạc cả móng tay, tôi cào xé từng trang giấy, đặt chúng
dựng đứng giữa những thanh củi và dùng que thông lò khều đi lật lại. Thỉnh
thoảng tro lại như ngăn cản tôi, làm tắt lửa, nhưng tôi vật lộn với nó, và
cuốn tiểu thuyết, mặc dù cưỡng lại rất kịch liệt, cuối cùng cũng đã phải chết.
Những từ quen thuộc thấp thoáng hiện trước mắt tôi, ngọn lửa vàng không
gì cưỡng nổi cứ bốc cao dần lên trên từng trang giấy, nhưng những từ,
những chữ dù sao vẫn hiện ra… Chúng chỉ biến mất khi tờ giấy đã cháy đen
và tôi dùng que thông lò điên khùng đập tro cho tơi vụn ra.

Vào lúc đó có một người nào đấy cào nhẹ vào mặt kính cửa sổ. Tim tôi

vọt lên, tôi nhét vội cuốn vở cuối cùng vào lò, nhảy bổ ra mở cửa. Nối từ
gian nhà hầm lên cửa dẫn ra sân là những bậc tam cấp bằng gạch. Vừa vấp,
tôi vừa chạy ra và khẽ hỏi:

“Ai đó?”
Một giọng nói, giọng của nàng, đáp lời tôi:

“Em đây!”
Không hiểu bằng cách nào tôi mở được ổ khóa. Vừa bước qua cửa vào

trong nhà, nàng ngã vào tôi, cả người ướt sũng, run rẩy, lạnh buốt, tóc sổ
tung. Tôi chỉ có thể thốt lên nổi một lời:

“Em… em?” và giọng tôi ngắt lịm đi.

Rồi chúng tôi chạy xuống dưới tầng hầm. Ở phòng ngoài nàng cởi

nhanh áo măng tô, và chúng tôi vội vã bước vào phòng thứ nhất. Khẽ hét lên
một tiếng, nàng thò đôi tay trần vào lò lửa, ném ra sàn cái cuối cùng còn lại
trong đó – một tập vở đã bắt đầu bắt lửa phía dưới. Khói lập tức bốc lên mù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.