NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 282

“Nó”, Koroviev đáp và chỉ tay về phía con mèo.
Poplavski trố mắt, nghĩ rằng mình nghe nhầm.

“Không, tôi không thể, hết sức rồi”, Koroviev khịt mũi nói tiếp: “chỉ

cần tôi nhớ lại: bánh xe lăn qua chân… một bánh nặng mười pút… Rắc! Tôi
vào giường nằm đây, ngủ quên đi một lúc”, và gã biến khỏi phòng ngoài.

Còn con mèo lại cựa quậy, nhảy từ trên ghế xuống, đứng trên hai chi

sau, chống nạnh, mở miệng và nói:

“Thì tôi gửi điện đấy. Rồi sao nữa?”

Ðầu Maksimilian Andreevich lập tức quay cuồng, tay chân trở nên

mềm nhũn, ông ta đánh rơi chiếc vali và ngồi phịch xuống chiếc ghế đối
diện với con mèo.

“Hình như tôi hỏi bằng tiếng Nga kia mà”, con mèo nghiêm khắc nói,

“rồi sao nữa?”

Nhưng Poplavski không phát ra một tiếng nào đáp lại cả.

“Hộ chiếu đâu!?” con mèo gào lên và chìa một chi trước mũm mĩm ra.
Không nghĩ ngợi gì và không trông thấy gì ngoài hai đốm lửa cháy rực

trong hai con mắt mèo, Poplavski rút quyển hộ chiếu từ trong túi áo ra như
rút một con dao găm. Con mèo nhấc chiếc kính gọng đen và dày từ trên mặt
bàn đặt dưới tấm gương lên, đeo vào mõm khiến cho bộ dạng của nó càng
thêm oai vệ, và cầm lấy quyển hộ chiếu từ bàn tay run lẩy bẩy của
Poplavski.

“Không biết mình có bị ngất đi không đây?” – Poplavski nghĩ. Từ đâu

đó phía xa vẳng lại những tiếng nức nở của Koroviev, cả căn phòng ngoài
nồng nặc mùi ête, thuốc an thần và một mùi gì đó buồn nôn.

“Hộ chiếu này do công an nào cấp?” con mèo nhìn vào một trang giấy,

hỏi. Không có câu trả lời.

“Phòng bốn trăm mười hai”, con mèo tự nói với mình, đưa một chi

trước vuốt dọc theo quyển hộ chiếu cầm ngược. “Hừm, đúng thế, tất nhiên!
Tôi biết cái phòng này mà! Ở đó bất kỳ ai cũng được cấp hộ chiếu cả! Tôi
chẳng hạn, tôi sẽ không cấp hộ chiếu cho những người như ông đâu! Không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.