NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 286

dưới, và thấp thoáng lưng đàn bà. Một người đàn bà cầm túi xách bằng vải
sơn xanh từ cửa cầu thang bước ra sân. Lại nghe thấy tiếng bước chân của
người đàn ông nọ. “Thật kỳ lạ, ông ta quay trở lên căn hộ kia. Hay là ông ta
cùng một bọn với chúng? Ðúng, ông ta lại quay lên. Ðấy, cửa phía trên lại
mở ra. Thôi được, ta cố chờ thêm một lát nữa”.

Lần này thì không phải chờ lâu. Tiếng cửa mở. Tiếng bước chân. Tiếng

bước chân dừng lại. Tiếng kêu thất thanh. Tiếng mèo gào. Tiếng bước chân
vội vã hơn, dồn dập hơn, xuống dưới, xuống dưới, xuống dưới!…

Poplavski đã đợi được. Vừa làm dấu thánh, vừa ú ớ những câu gì đó,

người đàn ông buồn thảm bay xuống cầu thang, đầu không mũ, với bộ mặt
của kẻ hoàn toàn mất trí, khoảng hói trên đầu bị cào xước, chiếc quần dài
ướt sũng thật sự. Ông ta túm lấy nắm đấm cửa ra vào nhưng vì quá sợ hãi
không còn biết mở nó như thế nào – đẩy ra hay kéo vào – và cuối cùng thì
cũng mở được và nhảy bổ ra khoảng sân đầy nắng.

Việc kiểm tra căn hộ đã được thực hiện, không còn nghĩ gì thêm về

người cháu quá cố lẫn căn hộ, co rúm người trước mối nguy hiểm vừa trải
qua, Maksimilian Andreevich, miệng thì thào chỉ hai từ: “Hiểu rồi! Hiểu
rồi!” và chạy vụt ra sân. Sau mấy phút, một chiếc ô tô buyt chạy điện đã chở
nhà kinh tế – kế hoạch đi về hướng ga Kiev.

Trong khi nhà kinh tế ngồi trong gian phòng nhỏ ở dưới chân cầu

thang, thì với người đàn ông nhỏ bé nọ đã xảy ra một câu chuyện cực kỳ khó
chịu. Người đàn ông nhỏ bé đó là chủ nhiệm nhà ăn của nhà hát Tạp Kỹ và
họ tên ông ta là Andrei Phokich Socov. Trong lúc ở nhà hát Tạp Kỹ tiến
hành cuộc điều tra, Andrei Phokich cố tránh xa những sự việc đang diễn ra,
và chỉ có thể nhận thấy một điều là ông ta càng trở nên buồn rầu hơn so với
thường ngày nói chung; ngoài ra, ông ta còn hỏi dò được ở anh nhân viên
văn thư Karpov nơi nhà ảo thuật nước ngoài trọ lại.

Thế rồi, sau khi chia tay với nhà kinh tế học ở đầu cầu thang, chủ

nhiệm nhà ăn leo lên tầng năm và bấm chuông căn hộ số 50.

Cánh cửa mở ra tức thời, nhưng chủ nhiệm nhà ăn rùng mình lùi lại và

không bước vào nhà ngay. Ðiều đó có thể hiểu được. Người mở cửa là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.