NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 287

cô gái tuyệt đối không mặc gì trên mình ngoài tấm tạp dề thêu đăng ten đỏm
dáng và que trâm trắng gài trên đầu. Thực ra, dưới chân cô ta còn có một đôi
dép vàng nữa. Thân hình cô gái nói chung là không chê vào đâu được, và có
thể coi điểm khiếm khuyết duy nhất trong bề ngoài của cô ta là một vết sẹo
đỏ trên cổ.

“Một khi anh đã gọi cửa thì mời anh vào đi”, cô gái nói, cặp mắt xanh

đàng điếm nhìn chủ nhiệm nhà ăn chằm chằm.

Andrei Phokich hắt hơi mấy cái, hấp háy đôi mắt và bước vào phòng

ngoài, bỏ mũ ra. Vừa lúc đó có tiếng chuông điện thoại réo vang. Cô hầu
phòng trơ trẽn ghếch một chân lên ghế, tay cầm lấy ống nghe từ trên giá
xuống và nói vào máy:

“Alô!”
Chủ nhiệm nhà ăn không biết để mắt đi đâu, đứng giẫm chân tại chỗ và

nghĩ: “Ôi, hầu phòng của người nước ngoài thế đấy! Hừ, tởm quá!” Và để
tránh cái tởm đó, ông ta liếc mắt nhìn ra xung quanh.

Toàn bộ căn phòng ngoài rộng và tối mờ chất đầy những vật dụng và

trang phục khác thường. Chẳng hạn, vắt trên lưng ghế là chiếc áo khoác đen
với lần vải lót đỏ chói như lửa, một thanh trường kiếm cán vàng lóng lánh
nằm trên mặt bàn con dưới tấm gương đứng, ba thanh kiếm cán bạc dựng
chỏng chơ trong góc như những chiếc ô hay chiếc gậy nào đó. Còn trên các
móc áo sừng hươu treo mấy chiếc mũ bê rê cắm lông đại bàng.

“Vâng”, cô hầu phòng nói vào ống nghe, “sao? Nam tước Maighel à?

Tôi nghe đây. Vâng! Ngài nghệ sĩ hôm nay có ở nhà. Vâng, rất hân hạnh
được đón ngài. Vâng, khách… áo đuôi tôm hoặc áo vét đen. Cái gì ạ? Mười
hai giờ đêm.” Kết thúc câu chuyện điện thoại cô hầu phòng treo ống nghe
lên và quay lại phía chủ nhiệm nhà ăn: “Ông cần gì ạ? “

“Tôi cần gặp ngài nghệ sĩ.”

“Sao? Trực tiếp gặp chính ông ấy à?”
“Vâng”, chủ nhiệm nhà ăn buồn rầu đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.