NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 289

ông ta lập tức xua đuổi ra khỏi đầu mình cái ý nghĩ đó như một điều đã biết
trước là phi lý.

Ðang ngơ ngác, chủ nhiệm nhà ăn chợt nghe thấy một giọng trầm rất

nặng.

“Xin lỗi, tôi có thể làm gì được cho ông?”
Ðến lúc này chủ nhiệm nhà ăn mới trông thấy trong bóng tối người mà

ông ta cần gặp.

Nhà hắc ảo thuật nằm dài trên chiếc đi văng thấp, rộng mênh mông với

những chiếc gối vứt ngổn ngang. Chủ nhiệm nhà ăn cảm thấy như trên mình
ông ta chỉ mặc bộ đồ lót đen, chân đi đôi giày mũi nhọn cũng màu đen.

“Tôi là phụ trách nhà ăn của nhà hát Tạp Kỹ”, chủ nhiệm nhà ăn cất

tiếng nói một cách cay đắng.

Nhà pháp thuật giơ bàn tay với các ngón lấp lánh những viên ngọc quý

ra phía trước, dường như muốn bịt miệng chủ nhiệm nhà ăn lại, rồi nóng nảy
nói:

“Thôi, thôi, thôi! Ðừng nói thêm một lời nào nữa! Không bao giờ và

không trong bất kỳ trường hợp nào! Tôi sẽ không bao giờ cho vào mồm bất
kỳ một cái gì trong nhà ăn của ông đâu! Thưa quý ông đáng kính bậc nhất,
tối qua tôi có đi ngang qua nhà ăn của ông, và cho đến tận bây giờ vẫn
không quên được cả món cá chiên lẫn phó mát sữa cừu. Thưa ngài thân
mến! Phó mát không bao giờ có màu xanh cả, ông đã bị ai lừa rồi đấy. Nó
cần phải có màu trắng. Còn nước trà thì sao? Cứ như nước rửa bát ấy! Tôi tự
mắt mình nhìn thấy một cô gái luộm thuộm nào đó trút cả xô nước lã vào
chiếc ấm xamôva lớn tướng của các ông, mà trong lúc đó nước trà vẫn liên
tục được rót ra cho khách. Không, thưa ngài vô cùng thân mến, không thể
như thế được!”

“Tôi xin lỗi”, choáng váng trước trận công kích bất ngờ đó, Andrei

Phokich ấp úng, “tôi đến không phải về việc đó, mà cá chiên thì chẳng có
liên quan gì đến đây cả.”

“Tại sao lại không liên quan, nếu như nó đã bị thối hỏng?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.