“Cá chiên được gửi đến cho chúng tôi là thứ cá tươi loại hai.” Chủ
nhiệm nhà ăn thông báo.
“Vớ vẩn, ông bạn thân mến ạ!”
“Cái gì vớ vẩn ạ?”
“Thứ cá loại hai ấy. Chỉ có một loại cá tươi thôi – cá tươi loại nhất, và
nó cũng là loại cuối cùng. Còn nếu như có cá chiên loại hai, thì nghĩa là nó
đã bị ươn!”
“Xin được bỏ quá…” chủ nhiệm nhà ăn lắp bắp, không biết làm cách
nào để thoát khỏi cái tay nghệ sĩ cứ xoi mói ông ta như thế này.
“Tôi không thể bỏ quá được”, tay nghệ sĩ đáp như đinh đóng cột.
“Tôi đến đây không phải về chuyện đó!” hoàn toàn thất vọng, chủ
nhiệm nhà ăn thốt lên.
“Không phải về chuyện đó?” nhà pháp thuật nước ngoài ngạc nhiên.
“Thế còn việc gì nữa có thể xui khiến ông đến gặp tôi? Nếu như trí nhớ
không phản bội tôi, thì trong số những người có nghề nghiệp gần với nghề
nghiệp của ông, tôi chỉ biết có mỗi một mụ markitant,
nhưng chuyện đó
cũng đã lâu lắm rồi, khi ông còn chưa có trên đời này kia! Nhưng thôi được,
rất hân hạnh. Azazello! Mang ghế đến cho ngài chủ nhiệm nhà ăn ngồi.”
Người đang nướng thịt quay mặt lại – y làm cho chủ nhiệm nhà ăn kinh
hoàng bởi những chiếc răng nanh của mình – và nhanh nhẹn đẩy về phía ông
ta một trong số những chiếc ghế đẩu thấp bằng gỗ sồi đen. Những loại ghế
khác trong phòng không thấy có.
Chủ nhiệm nhà ăn khẽ nói:
“Xin đa tạ”, và ngồi xuống ghế. Chân sau của ghế lập tức gẫy đánh rắc
một tiếng, và chủ nhiệm nhà ăn hét to, đập mông cực đau xuống sàn nhà.
Trong khi ngã, một chân ông ta vướng vào chiếc ghế khác đứng trước mặt,
làm đổ lên quần dài của mình chén rượu vang đỏ đầy đặt trên đó.
Nhà ảo thuật kêu lên:
“Ối! Ông có bị sao không?”