NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 293

“Ôi, ôi, ôi!” nhà nghệ sĩ kêu thốt lên. “Mà chẳng lẽ bọn họ cho rằng

đấy là những tờ giấy bạc thật ư?… Tôi không thể nghĩ rằng họ làm việc đó
một cách có ý thức.”

Chủ nhiệm nhà ăn nhìn quanh với vẻ chua chát và buồn bã, nhưng

không nói gì.

“Chẳng lẽ đó là bọn bịp bợm?” nhà ảo thuật lo lắng hỏi người khách.

“Chẳng lẽ trong số dân Moskva có những kẻ bịp bợm?”

Ðáp lại, chủ nhiệm nhà ăn mỉm cười thật cay đắng đến mức làm tan

biến mọi nghi ngờ: Vâng, trong dân Moskva có những kẻ bịp bợm.

“Ðiều đó thật đê tiện!” Voland phẫn nộ. “Ông là một người nghèo…

quả đúng ông là một người nghèo chứ?”

Chủ nhiệm nhà ăn rụt đầu vào vai, bằng cách đó có thể thấy rõ rằng ông

ta quả là một người nghèo.

“Ông có bao nhiêu tiền tiết kiệm?”
Câu hỏi được nói ra bằng một giọng chân tình thông cảm, nhưng mặc

dù vậy vẫn không thể coi một câu hỏi như vậy là tế nhị được. Chủ nhiệm
nhà ăn bối rối.

“Hai trăm bốn mươi chín nghìn rúp ở năm quỹ tiết kiệm khác nhau”, từ

phòng bên có tiếng rè rè đáp lại “và ở nhà, chôn dưới sàn, hai trăm đồng tiền
vàng.”

Chủ nhiệm nhà ăn như bị lửa đốt trên chiếc ghế của mình.
“Ấy, tất nhiên, đấy chưa phải là số tiền lớn”, Voland nói với ông khách

vẻ rộng rãi, “nhưng thực ra mà nói, nó không cần thiết cho ông. Bao giờ ông
chết?”

Ðến đây thì chủ nhiệm nhà ăn phẫn nộ.
“Ðiều đó thì không ai biết và không can hệ gì đến ai cả”, ông ta đáp.
“Sao lại không, biết chứ”, vẫn cái giọng khó chịu ấy từ phòng làm việc

vẳng đến, “ghê gớm chưa, nhị thức Newton! Ông sẽ chết sau chín tháng nữa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.