NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 294

vào tháng Hai năm sau, và bị ung thư gan, ở bệnh viện Trường đại học Tổng
hợp quốc gia Moskva số một, phòng số bốn.”

Mặt chủ nhiệm nhà ăn vàng ệch ra.

“Chín tháng”, Voland trầm ngâm nhẩm tính, “hai trăm bốn mươi chín

nghìn… Như vậy, lấy số tròn là hai mươi bảy nghìn một tháng phải không?
Hơi ít, nhưng đối với cuộc sống đạm bạc thì cũng đủ. Lại còn những đồng
tiền vàng kia.”

“Tiền vàng không thể dùng được”, vẫn cái giọng nói nọ làm cho trái

tim chủ nhiệm nhà ăn lạnh toát, “sau cái chết của Andrei Phokich, nhà sẽ lập
tức bị phá và tiền vàng sẽ được gửi vào Ngân hàng nhà nước.”

“Mà tôi cũng không khuyên ông vào nằm ở bệnh viện”, nhà nghệ sĩ nói

tiếp, “chết tại phòng bệnh trong tiếng rên la của những người bệnh tuyệt
vọng thì được ích gì? Có tốt hơn chăng là tổ chức một bữa tiệc bằng số tiền
hai mươi bảy nghìn đó rồi uống thuốc độc để chuyển sang thế giới khác
trong tiếng đàn, giữa những người đàn bà đẹp ngà ngà say và đám bạn bè táo
tợn?”

Chủ nhiệm nhà ăn ngồi bất động và già đi rất nhiều. Những quầng thâm

bao quanh cặp mắt, má hóp lại và hàm dưới thõng xuống.

“Nhưng mà chúng ta mải mơ tưởng quá rồi đấy”, chủ nhà thốt lên, “bây

giờ chuyển sang công việc. Ông cho tôi xem những tờ giấy cắt của ông.”

Hồi hộp, chủ nhiệm nhà ăn rút từ trong túi ra một gói nhỏ, mở ra và

sững sờ. Nằm trong mảnh báo là những tờ giấy bạc mười rúp.

“Ông bạn thân mến ạ, ông quả là ốm mất rồi”, Voland nhún vai, nói.
Chủ nhiệm nhà ăn mỉm cười man dại, rời chiếc ghế đẩu đang ngồi đứng

dậy.

“Còn…” ông ta nói lắp bắp, “còn nếu như chúng lại…”

“Hừm”, nhà nghệ sĩ vẻ nghĩ ngợi, “thì lúc ấy ông hãy đến đây. Rất hân

hạnh! Rất mừng được làm quen với ông!”

Vừa lúc đó Koroviev chạy vụt từ phòng làm việc ra, hai tay túm chặt

lấy tay chủ nhiệm nhà ăn ra sức lắc và khẩn khoản nhờ Andrei Phokich

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.