NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 334

trẻ con đập vỡ kính đấy.”

“Bằng súng cao su ạ?” – cậu bé thôi run, hỏi.

“Bằng súng cao su, bằng súng cao su, – Margarita xác nhận, – còn cháu

ngủ đi.”

“Chắc là anh Sitnich đấy, – cậu bé nói, – anh ấy có súng cao su.”
“Ðúng, tất nhiên là anh ấy rồi!”

Cậu bé láu lỉnh nhìn đi đâu đó sang bên và hỏi:
“Cô đang ở đâu đấy ạ?”
“Cô không có thật đâu, – Margarita đáp, – đấy là cháu mơ thấy cô đấy.”

“Cháu cũng nghĩ như vậy mà”, – cậu bé nói.
“Cháu nằm xuống đi, – Margarita ra lệnh, – cháu đặt bàn tay xuống

dưới má ấy, và cô sẽ đến với cháu trong mơ.”

“Cô đến với cháu đi, đến đi”, – cậu bé đồng ý và lập tức nằm xuống,

tay đặt dưới má.

“Cô sẽ kể chuyện cho cháu nghe, – Margarita nói và áp bàn tay nóng

hổi của mình lên mái tóc cắt ngắn của cậu bé, – chuyện kể rằng có một
người đàn bà đang sống trên đời. Người đàn bà đó không có con, và nói
chung cả hạnh phúc cũng không có. Lúc đầu chị ta than khóc, khóc rất lâu,
rồi sau đó người đàn bà trở nên độc ác… – Margarita ngừng lời rút tay về –
cậu bé đã ngủ say.”

Margalita nhẹ nhàng đặt chiếc búa lên bệ cửa sổ và bay ra khỏi phòng.

Cạnh ngôi nhà là một cảnh náo loạn hỗn độn. Mọi người chạy đi chạy lại
dọc theo vỉa hè rải đầy mảnh kính vỡ và hò la những điều gì đó. Ðã thấy
thấp thoáng trong số họ một vài người công an. Bất ngờ có tiếng kẻng đổ
dồn, và từ phố Arbat, một cỗ xe cứu hỏa đỏ rực với chiếc thang đứng chạy
xộc vào ngõ phố…

Nhưng những gì xảy ra tiếp theo không còn làm Margarita quan tâm

nữa. Ngắm nhìn cẩn thận để khỏi vướng vào một sợi dây điện nào đó, nàng
kẹp chặt hơn cây bàn chải cọ sàn và chỉ một thoáng sau đã ở phía trên ngôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.