NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 368

Bây giờ, chảy ngược theo cầu thang lên trên là cả một dòng người.

Margarita không còn trông thấy những gì diễn ra ở phòng đầy tớ gác cửa
nữa. Nàng giơ tay lên và hạ xuống một cách máy móc, phô hàm răng đơn
điệu mỉm cười với khách. Trên đầu cầu thang đã bắt đầu ồn ào, từ phía
những gian vũ hội mà Margarita vừa rời khỏi vẳng lại tiếng nhạc như biển
động.

“Còn đây là một người đàn bà ngán ngẩm, – Koroviev không còn thì

thầm nữa, mà nói to, vì biết rằng trong tiếng ồn ào sẽ không ai nghe thấy anh
ta, – rất say mê các buổi vũ hội, cứ mơ ước được kêu ca về chiếc khăn của
mình.”

Margarita đưa mắt tìm, giữa dòng người đang leo lên, người mà

Koroviev vừa nói đến. Ðó là một phụ nữ trẻ chừng hai mươi tuổi, thân hình
đẹp khác thường, nhưng cặp mắt có một cái gì đó lo âu, ám ảnh.

“Khăn nào?” – Margarita hỏi.
“Có một con sen được phái đến chỗ cô ta, – Koroviev giải thích, – và

suốt ba chục năm nay đêm đến lại đặt lên bàn cho cô ta một chiếc khăn mùi
soa. Cứ tỉnh dậy là cô ta đã thấy chiếc khăn ở đó rồi. Cô ta đem đốt trong lò,
đem vứt xuống sông, nhưng không làm sao được.”

“Khăn nào?” – Margarita thì thầm hỏi, tay vẫn không ngừng nâng lên,

hạ xuống.

“Chiếc khăn viền xanh. Ðầu đuôi sự việc là khi còn làm ở một tiệm

rượu, có lần tay chủ tiệm gọi cô ta vào nhà kho; sau chín tháng cô ta sinh ra
một đứa bé trai, mang nó vào rừng, nhét chiếc khăn vào miệng, rồi chôn đứa
bé xuống đất. Khi ra tòa, cô ta nói rằng cô ta không biết lấy gì để nuôi con
cả.”

“Thế còn lão chủ tiệm rượu đâu?” – Margarita hỏi.

“Thưa hoàng hậu, – từ phía dưới chân, con mèo bỗng kêu rít lên, – cho

phép tôi được hỏi: lão chủ thì có liên quan gì đến đây? Ông ta có bóp chết
đứa bé ở trong rừng đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.