NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 383

“Nhà phê bình Latunski nào vậy?” – Voland nheo mắt nhìn Margarita,

hỏi.

Azazello, Koroviev và Beghemot có vẻ ngượng nghịu cụp mắt xuống,

còn Margarita đỏ mặt đáp:

“Có một nhà phê bình như vậy. Chiều qua tôi vừa đập phá tan hoang

nhà của anh ta.”

“Ra thế đấy! Ðể làm gì?”
“Thưa messir, – Margarita giải thích, – anh ta làm hại đời một Nghệ

Nhân.”

“Thế nhưng nàng phải tự mình vất vả làm gì?” – Voland hỏi.
“Hãy cho phép tôi, thưa messir”, – con mèo hét lên mừng rỡ và nhảy

bật dậy.

“Ngồi xuống đi, – Azazello gằn giọng nói rồi đứng dậy, – tôi sẽ đi ngay

bây giờ…”

“Không! – Margarita kêu lên. – Không, tôi van ngài, thưa messir,

không cần thế.”

“Tùy nàng, tùy nàng!” – Voland đáp, và Azazello ngồi xuống chỗ của

mình.

“Chúng ta đang dừng lại ở chỗ nào, thưa hoàng hậu Margo quý mến? –

Koroviev nói. – A, đúng rồi, trái tim! Anh ta sẽ bắn đúng tim, – Koroviev
chĩa ngón tay dài ngoẵng của mình về phía Azazello, – tùy ý chọn, vào bất
cứ tâm thất hoặc bất cứ tâm nhĩ nào.”

Margarita chưa hiểu được ngay, và khi hiểu ra, nàng thốt lên ngạc

nhiên:

“Nhưng mà không thể trông thấy chúng!”
“Hoàng hậu quý mến, – Koroviev nói rè rè, – cái chính là không trông

thấy! Thực chất câu chuyện là ở đó! Còn vào vật trông thấy thì ai mà chả
bắn trúng!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.