“Nhà phê bình Latunski nào vậy?” – Voland nheo mắt nhìn Margarita,
hỏi.
Azazello, Koroviev và Beghemot có vẻ ngượng nghịu cụp mắt xuống,
còn Margarita đỏ mặt đáp:
“Có một nhà phê bình như vậy. Chiều qua tôi vừa đập phá tan hoang
nhà của anh ta.”
“Ra thế đấy! Ðể làm gì?”
“Thưa messir, – Margarita giải thích, – anh ta làm hại đời một Nghệ
Nhân.”
“Thế nhưng nàng phải tự mình vất vả làm gì?” – Voland hỏi.
“Hãy cho phép tôi, thưa messir”, – con mèo hét lên mừng rỡ và nhảy
bật dậy.
“Ngồi xuống đi, – Azazello gằn giọng nói rồi đứng dậy, – tôi sẽ đi ngay
bây giờ…”
“Không! – Margarita kêu lên. – Không, tôi van ngài, thưa messir,
không cần thế.”
“Tùy nàng, tùy nàng!” – Voland đáp, và Azazello ngồi xuống chỗ của
mình.
“Chúng ta đang dừng lại ở chỗ nào, thưa hoàng hậu Margo quý mến? –
Koroviev nói. – A, đúng rồi, trái tim! Anh ta sẽ bắn đúng tim, – Koroviev
chĩa ngón tay dài ngoẵng của mình về phía Azazello, – tùy ý chọn, vào bất
cứ tâm thất hoặc bất cứ tâm nhĩ nào.”
Margarita chưa hiểu được ngay, và khi hiểu ra, nàng thốt lên ngạc
nhiên:
“Nhưng mà không thể trông thấy chúng!”
“Hoàng hậu quý mến, – Koroviev nói rè rè, – cái chính là không trông
thấy! Thực chất câu chuyện là ở đó! Còn vào vật trông thấy thì ai mà chả
bắn trúng!”