NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 391

“Ðừng khóc, Margo, đừng hành hạ anh nữa. Anh đang ốm nặng. –

Nghệ Nhân đưa tay bám lấy bệ cửa sổ, dường như muốn nhảy lên đó và bỏ
chạy, rồi anh nhe răng, nhìn kỹ vào những người ngồi trong phòng, hét lên: -
Anh sợ lắm, Margo! Anh lại bắt đầu thấy ảo ảnh rồi.”

Những tiếng nức nở làm Margarita nghẹn thở, nàng lắp bắp thì thầm:

“Không, không, không, anh đừng sợ gì cả! Có em bên anh đây! Em

đang ở bên anh đây!”

Koroviev khéo léo và kín đáo đẩy chiếc ghế lại cho Nghệ Nhân, anh

buông mình ngồi xuống đó.

Margarita quỳ xuống sàn, ép mặt vào sườn Nghệ Nhân và lặng người

đi. Trong cơn xúc động, nàng không nhận thấy là nàng không còn khỏa thân
nữa, trên người nàng bất ngờ xuất hiện một chiếc áo khoác đen bằng lụa.
Người bệnh cúi đầu, nhìn xuống đất bằng cặp mắt ốm yếu ảm đạm.

“Phải, – Voland nói sau một lúc im lặng, – người ta đã quần cho anh ta

khá đấy. – Ông ta ra lệnh cho Koroviev: -Nào, hiệp sĩ, hãy cho con người
này uống một cái gì đó.”

Margarita khẩn khoản nói với Nghệ Nhân bằng giọng run rẩy:
“Anh uống đi, uống đi. Anh sợ à? Không, không, anh hãy tin em, rằng

người ta sẽ giúp anh.”

Người bệnh cầm lấy cốc và uống cạn những gì có trong đó, nhưng cánh

tay anh bỗng run lên, và chiếc cốc không rơi xuống vỡ tan dưới chân anh.

“Ðiềm may đấy! Ðiềm may đấy! – Koroviev thì thầm vào tai

Margarita. – Xem kìa, anh ta đang tỉnh lại.”

Quả nhiên, ánh mắt của người bệnh đã trở nên không còn man dại và

bồn chồn như trước.

“Em đấy à, Margo?” – người khách đêm trăng hỏi.
“Anh đừng hoài nghi nữa, em đây” – Margarita đáp.
“Nữa!” – Voland ra lệnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.