NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 417

“Xin ngài thứ lỗi, thưa ighemon! – người khách thốt lên. – Tôi chưa nói

tên ra ạ? Ha-Notxri.”

“Quả là điên rồ! – Pilat nói và không hiểu sao nhăn mặt lại. Một thớ

gân ở dưới mắt trái của ngài khẽ co giật. – Chịu để mặt trời thiêu chết! Tại
sao lại từ chối cái mà pháp luật cho phép? Hắn từ chối như thế nào?”

“Hắn nói rằng, – người khách lại nhắm mắt, đáp, – hắn cảm ơn và

không buộc tội đã tước mất cuộc sống của hắn.”

“Buộc tội ai?” – Pilat hỏi bằng giọng âm thầm.
“Ðiều đó hắn không nói, thưa ighemon.”

“Hắn có mưu toan rao thuyết gì trước mặt binh lính không?”
“Không, thưa ighemon, lần này hắn không lắm lời ạ. Cái điều duy nhất

hắn nói là trong số các tội lỗi của con người, một trong những tội lỗi lớn
nhất hắn cho là sự hèn nhát.”

“Hắn nói câu đó nhằm ý gì?” – người khách bỗng nghe một giọng nói

bất ngờ bị vỡ rạn.

“Ðiều đó không thể hiểu được ạ. Nói chung hắn xử sự khá kỳ quặc, mà

thật ra cũng như mọi khi thôi.”

“Kỳ quặc ở chỗ nào?”
“Hắn luôn luôn cố nhìn sâu vào mắt khi thì người này, khi thì người

khác ở xung quanh và luôn luôn mỉm cười bằng một nụ cười ngơ ngác thế
nào ấy.”

“Ngoài ra không còn gì hơn?” – Pilat hỏi bằng giọng khàn khàn.
“Không còn gì hơn nữa ạ.”
Quan tổng trấn gõ mạnh cốc xuống bàn, rót rượu vang ra cho mình.

Uống cạn, ngài cất tiếng:

“Sự việc là như sau: tuy chúng ta không thể phát hiện ra – ít ra là vào

thời điểm này – những học trò hoặc những kẻ ngưỡng mộ hắn, dù sao vẫn
không thể bảo đảm rằng chúng không hề có.”

Người khách cúi đầu chăm chú lắng nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.