Trong vườn không có ai cả. Công việc đã kết thúc lúc chiều. Khắp cả khu
vườn không một bóng người, và tiếng chim họa mi vang lên lảnh lót trên
đầu Giuda.
Mục tiêu của Giuda đã sát kề. Gã biết rằng ở phía tay phải, trong bóng
tối, ngay bây giờ sẽ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách khe khẽ trong hang.
Và quả đúng như vậy, gã đã nghe thấy tiếng nước đổ. Không khí trở nên
lạnh hơn.
Ðến đây gã bước chậm lại và cất tiếng gọi không to lắm:
“Niza!”
Nhưng thay vào chỗ Niza, một bóng đàn ông lực lưỡng tách khỏi thân
cây ôliu to lớn nhảy ra mặt đường, một vật gì đó lóe sáng lên trong tay anh
ta rồi tắt lịm đi ngay.
Giuda nhảy lùi lại và kêu lên yếu ớt:
“Ôi!”
Một bóng người thứ hai chặn ngang đường lùi của gã.
Bóng người thứ nhất, ở phía trước mặt, hỏi Giuda:
“Mày vừa nhận được bao nhiêu tiền? Nói ngay, nếu như muốn giữ
mạng sống!”
Một tia hy vọng lóe lên trong tim Giuda. Gã tuyệt vọng hét lên:
“Ba chục tet’radrakhma.
Ba chục tet’radrakhma! Tất cả nhũng gì
nhận được tôi đều mang theo. Tiền đây! Các ông lấy đi, nhưng hãy để cho
tôi sống!”
Bóng người ở phía trước ngay tức khắc chộp lấy túi tiền từ tay Giuda.
Và cũng liền trong nháy mắt ấy, ở phía sau lưng Giuda một con dao bay vụt
lên như ánh chớp, cắm phập vào lưng gã người tình.
Giuda bị hất mạnh lên phía trước, hai bàn tay với những ngón co quắp
vung lên không. Bóng người ở phía trước phóng lưỡi dao của mình ra đón
Giuda và cắm phập nó đến tận cán vào trái tim của gã.