NGHỆ THUẬT ĐÀM PHÁN - Trang 108

thành phố lớn, nó là thành phố của chúng tôi và của họ nữa, nếu họ không
tin tưởng vào nó, nếu họ không muốn đầu tư vào nó thì làm sao họ có thể
mong nó thay đổi được? Nếu họ cho các quốc gia của thế giới thứ ba và các
ông chủ của những trung tâm mua sắm lớn ở ngoại ô vay hàng triệu đô-la thì
sao họ không có nghĩa vụ với thành phố của chính họ?

Nhưng dường như mọi nỗ lực của chúng tôi đều rơi vào thinh không. Tôi đã
định bỏ cuộc nhưng Henry và Jerry Schrager, luật sư của tôi, động viên tôi
tiếp tục tiến tới.

Chỉ còn một con đường duy nhất để đạt được sự hỗ trợ của các ngân hàng là
chúng tôi phải được thành phố giảm thuế. Tôi đặt hy vọng vào “Chính sách
khuyến khích đầu tư kinh doanh” được thành phố chấp thuận vào đầu năm
1975. Chương trình này được đưa ra nhằm khích lệ sự phát triển thương mại
thông qua những khoản miễn giảm thuế cho các nhà phát triển.

Giữa năm 1975, tôi quyết định sẽ gặp các viên chức thành phố dù chưa tìm
được ngân hàng nào chịu hỗ trợ tài chính. Đối với nhiều người, điều đó ắt
hẳn là khôi hài. Nhưng tôi vẫn làm, cho dù thất bại thì tôi cũng chẳng mất
gì. Nói nôm na, nó giống như một canh bài xì phé, trong đó không bên nào
có những quân bài mạnh nên cả hai buộc phải tháu cáy. Vì muốn giữ uy tín
của mình, tôi hầu như không thể bỏ cuộc. Trong khi đó, thành phố rất muốn
khuyến khích phát triển.

Tôi đệ trình hồ sơ của mình lên thành phố vào tháng 10-1975. Khách sạn
Commodore đang thua lỗ và xuống cấp một cách nhanh chóng. Khu vực
xung quanh nhà ga Grand Central trở thành một khu nhà lụp xụp. Tập đoàn
khách sạn Hyatt đã sẵn sàng thâm nhập thị trường New York, nhưng chúng
tôi không còn cách nào khác để có thể huy động hàng triệu đô-la để xây
dựng một khách sạn mới trừ phi thành phố chấp thuận giảm thuế nhà đất cho
tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.