nghĩ rằng nó sẽ tốt cho thành phố. Tổ chức thứ hai là Ngân hàng tiết kiệm
Bowery đồng ý cho tôi vay bốn mươi lăm triệu đô-la. Động cơ cho vay của
họ rất thực tế: trụ sở chính của ngân hàng này nằm đối diện với Commodore
nên họ không muốn thấy khu phố của họ xuống cấp đến như thế.
Tôi có lẽ đã tiết kiệm được hàng triệu đô-la nếu như chỉ tân trang lại khách
sạn cũ kỹ này thay vì tạo dựng một khách sạn với một cái tên hoàn toàn mới.
Thật vậy, hầu như mọi người ai cũng phản đối việc tôi chi quá nhiều tiền cho
dự án cải tạo này. Từ ngày chúng tôi công bố kế hoạch dùng kính
phản quang cao cấp thay cho toàn bộ phần mặt tiền bằng gạch của khách sạn
Commodore, các nhà phê bình và những người bảo thủ rất giận dữ. Họ cho
rằng việc sửa chữa như vậy không phù hợp về mặt kiến trúc với những khu
nhà xung quanh - vẻ cổ điển của nhà ga trung tâm và những tòa nhà văn
phòng được trang trí bằng gạch và đá vôi ở quanh đó.
Theo quan điểm của tôi, giữ lại những dáng vẻ ấy là tự sát. Tôi nói với
những nhà phê bình: “Này các bạn, làm ơn đừng nói với tôi về những di tích
này, vì tòa nhà của công ty Chrysler đang bị tịch biên, khu phố này đang
ngày càng xuống cấp. Hiển nhiên rằng có cái gì đó không hay ở dây. Nếu
nghĩ rằng tôi sẽ giữ lại mặt tiền của khách sạn Commodore như cũ thì các
bạn điên rồi. Không có chuyện đó đâu.”
Rồi mọi chuyện đã thay đổi một cách kỳ lạ. Nhiều người trước đây rất ghét
ý tưởng xây dựng khách sạn Grand Hyatt của tôi, nay lại thích nó. Họ đã
khám phá ra rằng những tấm kính phản quang cao cấp của tôi đã tạo nên bốn
bức tường lóng lánh như gương. Bây giờ, khi đi ngang qua đường số 42 hay
đại lộ Park, nhìn lên Grand Hyatt, bạn sẽ thấy phản chiếu trên đó là nhà ga
trung tâm, tòa nhà Crysler, và tất cả những tòa nhà khác. Nếu không có
Grand Hyatt, bạn có lẽ đã không chú ý gì đến cảnh quang xung quanh nó cả.
Một yếu tố mới khác tạo nên một ấn tượng sâu sắc là tiền sảnh của khách
sạn. Đa số tiền sảnh của các khách sạn ở New York đều có vẻ buồn tẻ,
không hấp dẫn. Tôi quyết định biến Grand Hyatt thành một nơi người ta