Tôi đổi tên khách sạn-sòng bài này thành Trump Plaza và tìm thuê một
người quản lý mới. Tôi nhắm đến những đối thủ cạnh tranh tiềm năng nhất
của mình. Vào lúc đó, Stephen Hyde đang là phó chủ tịch điều hành kiêm
giám đốc sòng bài Golden Nugget cho Steve Wynn
. Trước đó, Hyde làm ở
Sands và Caesars, đều là những sòng bài hàng đầu ở thành phố
Atlantic. Ông ta luôn được xem là nhà điều hành sòng bài giỏi nhất
của thành phố nhờ có nhiều kinh nghiệm, sắc bén và có tính cạnh tranh cao;
nhưng trên hết, ông ta biết cách quản lý lời lỗ.
Nhiều nhà điều hành thường chỉ tập trung nâng doanh thu lên tối đa vì đó là
những con số được công bố thường nhất. Chỉ những người thông minh hơn
mới hiểu được thực chất của vấn đề nằm ở mức chênh lệch giữa doanh thu
và chi phí -vì đó chính là lợi nhuận của bạn.
Ngay sau khi Hyde về làm cho tôi, ông ta lôi kéo thêm mười hai người nữa
đã từng làm việc với ông ta trước đây, trong đó có cả Paul Patay, người phụ
trách nhà hàng số một của thành phố. Tôi có một quy tắc rất đơn giản trong
quản lý: mướn những người giỏi nhất từ các đối thủ cạnh tranh của mình, trả
lương cao hơn kèm theo những phần thưởng và ưu đãi dựa trên thành tích
làm việc của họ. Đó là cách để bạn xây dựng một đội ngũ làm việc hạng
nhất.
Năm 1985, khách sạn-sòng bài của chúng tôi, dưới sự quản lý của Harrah's,
lời 35 triệu đô-la, chưa trừ thuế, lãi suất ngân hàng và khấu hao. Harrah's dự
tính con số này sẽ tăng lên 38 triệu đô-la trong năm tiếp theo. Tuy nhiên,
dựa trên doanh số của năm tháng đầu năm 1986 thì họ sẽ không đạt
được điều đã dự tính.
Chúng tôi tiếp quản cơ sở này từ ngày 16-5-1986. Trong năm đó, tổng lợi
nhuận của chúng tôi lên đến 58 triệu đô-la mặc dù chúng tôi đóng cửa khách
sạn-sòng bài này trong tháng Sáu để xây dựng một khu để xe mới. Chúng tôi
ước tính con số này sẽ đạt đến chín mươi triệu đô-la trong năm 1988.