NGHỆ THUẬT VÀ VẬT LÝ - Trang 170

bí ẩn và huyền ảo. Coleridge viết: “Tôi là một đứa trẻ tuyệt vời nhưng rồi
người ta đã thay đổi tôi”. Cái giá mà chúng ta phải trả để suy nghĩ theo kiểu
người lớn là sự đánh mất con mắt nhìn thế giới một cách trong trẻo, thơ ngây.
Hầu hết chúng ta đã không bao giờ ngoái lại, bởi con đường đã bị cây cỏ lấp
lối và ta đã từ bỏ hi vọng có thể quay trở về.

Một phẩm chất nữa phân biệt con trẻ với người lớn là cái khát khao của trẻ

được tham gia vào những trò chơi mà mục tiêu cuối cùng của chúng là một
khái niệm kì diệu gọi là “vui vẻ”. Người lớn có những “trò chơi” được hệ
thống hóa thành các trình tự liên quan đến việc đua tranh, bao gồm từ các môn
thể thao có tổ chức đến các cuộc chiến, mang những mục tiêu cụ thể, rõ ràng
hơn: tiền bạc, tình dục hay quyền lực. Niềm sung sướng, sự vô tư buông thả
khi chơi một trò chơi mà mục tiêu có chủ đích của nó chỉ là để vui vẻ, đã
không còn nữa ở người lớn. Nhận biết rõ nỗi mất mát từ ơn thiên phú ấy, người
lớn thường phải tìm đến ma túy hay rượu để lấy lại cái cảm giác cốt lõi của
một niềm vui mà không cần có mục tiêu rõ rệt. Vui vẻ, tất nhiên, sẽ không hề
có sự giải thích hoặc biện minh logic nào, vui vẻ chỉ là... vui vẻ. Cái trạng thái
bên trong gọi là “vui vẻ” ấy có biểu hiện ra ngoài là tiếng cười, được
Wyndham Lewis gọi là “cái hắt hơi của tâm trí”. Cười là hành vi độc nhất vô
nhị, chỉ phát triển ở loài homo sapien chúng ta.

Một tính cách phổ quát nữa của tuổi thơ là niềm thôi thúc muốn tạo ra nghệ

thuật. Mọi em bé sinh ra đều có khát khao muốn tái tạo thế giới theo cách riêng
của chúng. Cái động cơ mãnh liệt nhằm tạo ra nghệ thuật này từ trước đến giờ
luôn trở thành một cách áp đặt trật tự lên những mảnh còn rời rạc của thế giới
quan đang hình thành của trẻ. Trừ một số ngoại lệ ít ỏi, còn đối với một đứa
trẻ, những câu chuyện thần kì và nghệ thuật luôn là niềm vui. Nghệ thuật đã
chuyển sự tò mò và niềm ngạc nhiên thành sự làm chủ môi trường xung quanh.

Ở phương Tây, trong thế giới của người lớn, chất liệu của các giấc mơ,

những nghĩ suy theo phép mầu, các trò vui chơi, cười đùa và niềm khao khát
tái tạo lại thế giới theo cách riêng của mình đã bị bó hẹp lại, Xót xa cho mất
mát này, một số nhà khoa học đã thúc giục đồng nghiệp của mình hãy giữ lại
niềm ngạc nhiên trẻ thơ trước sự vật. Hans Selye, một nhà khoa học được giải
Nobel đã viết:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.