NGHỆ THUẬT VÀ VẬT LÝ - Trang 213

và bồ hóng, và có lẽ phải chuộng cái ô uế và bẩn
thỉu hơn là sự tươi tắn và vẻ đẹp?... Xóa nhạt đi
và bôi bẩn nền vải... thay chỗ các tác phẩm của
chính Thượng đế”

Ở bên kia eo biển Anh, họa sĩ Lãng mạn vĩ đại Eugène Delacroix là một

trong số ít người đã thách thức giai cấp tư sản nhạt nhẽo bằng những khả năng
đang nằm tiềm tàng trong màu sắc. Rất tự tin về tài năng của mình với màu
sắc, ông có lần đã tuyên bố: “Cứ cho tôi bùn, tôi sẽ tạo nên làn da của thần Vệ
nữ từ nó, miễn là các vị cho tôi được trải nó rộng ra đến tùy thích”. Delacroix
đã hé mở một chút cái cánh cửa số của căn phòng tối tăm chứa rất nhiều tác
phẩm nghệ thuật châu Âu. Cái quang phổ tinh khiết rọi xuyên qua ấy là sứ giả
báo một sự khởi đầu cho nhiều điều sẽ đến tiếp sau. Những đồng minh của ông
như Joseph Mallord Turner ở Anh và Caspar David Friedrich ở Đức cũng đã
cố gắng cuộn thu lại cái sức nặng của lớp bùn dày cộp được trường phái nghệ
thuật chủ chuộng thứ “nước sốt màu nâu” ưa dùng. Các nỗ lực của những họa
sĩ ưa sắc màu đã không uổng phí, mặc dù trong một thời gian, truyền thống
kinh viện vẫn kéo dài thêm sự nô dịch đối với màu sắc, vì theo truyền thống kĩ
thuật của hội họa, màu sắc bao giờ cũng là những cái thêm vào cuối cùng. Bắt
đầu với quyết định liên quan đến chủ thể, họa sĩ phải vạch ra các chi tiết của bố
cục. Tầng bậc của các đối tượng, góc nhìn và phối cảnh sẽ là các vấn đề phải
giải quyết tiếp theo. Sau đó thông thường là các phác họa, các bức vẽ chì đen
trắng gọi là sơ thảo được thể hiện trước khi cả bố cục được dựng nên trên nền
vải bằng những đường nét. Cuối cùng, sau khi đã quyết định xong tất cả những
giá trị khác đó, họa sĩ mới cầm bảng pha màu lên và thêm màu sắc vào tranh.

Cùng với bước đi của chủ nghĩa Ấn tượng trong những năm 60 của thế kỉ

mười chín, màu sắc trong tranh ngày càng tươi sáng và nhẹ nhõm hơn. Manet
bắt đầu sử dụng các mảng màu, phết những lớp nhạt hơn chồng lên các lớp
sẫm hơn, ngược lại với truyền thống cũ là những màu sáng được lót trước, sau
đó các lớp tối hơn mới được sơn đè lên, Monet đã làm nhòe các đường viền
của vật thể. Trước tiên, ông đã không vạch ra trước hình dạng các đối tượng;
ông bắt đầu với màu sắc thay vì kết thúc với chúng, và như vậy lần đầu tiên
trong nghệ thuật, màu sắc của các đối tượng đã trở nên quan trọng hơn chính
bản thân các đối tượng ấy. Làm việc rất nhanh bên ngoài phòng vẽ, en plein

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.