Một sự trùng hợp vô cùng khác thường nữa giữa phong cách Lập thể và thế
giới thị giác nhìn thấy từ một con tàu đang đạt gần tới vận tốc ánh sáng, là sự
trùng hợp có liên quan đến màu sắc. Như chúng tôi đã đề cập, một người quan
sát tăng vận tốc của mình lên đến gần c, vận tốc của ánh sáng, sẽ nhận thấy
màu sắc của một vật sẽ phụ thuộc vào vận tốc của người này. Khi nhìn từ đuôi
một con tàu đang đạt tới gần vận tốc ánh sáng, thì miền đồng cỏ đang vùn vụt
lùi xa kia không còn có màu xanh lá cây nữa mà có màu đỏ. Ngược lại, đám cỏ
đang lao tới từ phía đầu đoàn tàu lại có vẻ như có màu xanh lam. Dọc hai bên
thành tàu, cỏ sẽ mang các màu vàng, da cam và các sắc lá mạ nhạt ở vùng giữa
của quang phổ. Tất cả những thay đổi màu sắc ấy xảy ra vì không gian đang co
lại kinh khủng khi vận tốc tăng lên. Khi vận tốc con tàu đạt đến vận tốc của
ánh sáng, tất cả các màu sắc ấy hòa lẫn vào nhau, bởi vì phía trước và phía sau
đã thành một.
Tò mò thêm về cái dị thường, chúng ta có thể hỏi, vậy thì cái nhát cắt mỏng
đến vô hạn của thực tại này khi đó sẽ có màu gì? Ánh sáng trắng chứa tất cả
các màu của quang phổ, do đó câu biện giải có thể là tại vận tốc của ánh sáng,
chúng ta chỉ nhìn thấy được mỗi một màu trắng. Nhưng khi chúng ta nhớ lại
thời đi nhà trẻ, việc trộn tất cả các màu sắc của cầu vồng vào với nhau chỉ đem
đến kết quả là thành một màu nâu xam xám như bùn; do đó chúng ta có thể nói
rằng không gian sẽ có những tông màu như thế. Màu đen, thể hiện sự vắng
bóng của màu sắc, sẽ là màu duy nhất giữ nguyên không thay đổi ở vận tốc của
ánh sáng. Chỉ có bốn màu trung tính có thể tồn tại được ở vận tốc này là: trắng,
đen, nâu, xám - tất cả đều không có một tí dấu vết gì của các màu cầu vồng.
Không hề biết đến những đặc điểm mang tính kĩ thuật rất cao này của hiệu
ứng Doppler kết hợp với lí thuyết tương đối, Picasso và Braque quyết định loại
bỏ các màu của quang phổ ra khỏi nghệ thuật mới mẻ của mình. Trong khi
trường phái Dã thú tấn công bộ máy nhận thức của người xem bằng một trời
pháo hoa linh đình của màu sắc, thì các họa sĩ Lập thể lại xác định cái không
gian mới mẻ của mình qua việc sử dụng những tông màu trần tục - trắng, đen,
nâu và xám, những tông màu duy nhất mà người quan sát ở vận tốc ánh sáng
tưởng tượng của chúng ta có thể nhìn thấy được.
Các họa sĩ Lập thể cũng phá hỏng tính toàn vẹn của bóng. Trong hệ thống
của Newton, bóng của một vật nhất thiết phải đổ ngược về phía đối lập với