Lúc này đây đến phiên Lý Mục Dương nhìn từ trên cao xuống Trương
Thần, loại cảm giác này quả nhiên rất tốt. Bởi vì khuôn mặt đen anh tuấn
của hắn đã biến thần thần tượng của quốc nội là Cổ Thiên Lạc.
Trương Thần miệng ngập ngừng , lại lời gì cũng nói không được .
Hắn thích Thôi Tiểu Tâm, đây cũng không phải là bí mật gì, bởi vì hiện
tại hắn đang chơi cho đội bóng rổ của trường, bản thân hắn cũng là nhận vật
quan trọng trong trường học, chuyện này cũng đã lưu truyền rộng rãi trong
trường.
Mặc dù không có quay đầu lại nhìn xung quanh , nhưng hắn biết Thôi
Tiểu Tâm đã đứng ở phía sau, nàng thích đứng ở phía sau cùng, thoạt nhìn
sẽ bảo trì khoảng cách nhất định với mọi người.
Hắn có thể phủ nhận vấn đề mà Lý Mục Dương đưa ra hay không? Chắc
chắn là không thể.
- Đã dùng cách sai rồi.
Vẻ mặt Lý Mục Dương tỏ ra tiếc nuối nhìn vào Trương Thần, nhẹ nhàng
lắc đầu thở dài nói:
- Thôi Tiểu Tâm là một người thong minh, là một nữ sinh kiêu ngạo, bạn
ấy thích kiểu người tao nhã trí tuệ nội liễn, lại có năng lực giỏi. Thường
thường cậu chạy tới trào phúng tôi vài câu, khi dễ tôi một trận, nghĩ cái này
sẽ lộ ra sự cường đại cùng chói mắt của cậu hay sao?
Nữ sinh an tĩnh giống như hoa bách hợp muốn mở miệng nói cái gì đó
nhưng chung quy vẫn không thể nói ra lời.
Ánh mắt của nàng sắc bén giống như một lưỡi đao đang cứa từng miếng
trên da thịt của Lý Mục Dương, nhìn xem thử hắn đang suy nghĩ cái gì?