NGHỊCH LÂN - Trang 184

Lý Mục Dương cười khổ không thôi.

- Không nói đến chuyện anh sẽ lãng phí bao nhiêu phấn, cho dù là bôi cả

người cũng phải tốn mấy giờ đó.

- Cứ đến mua là được, mà ai nói sẽ bôi hết cả người cho anh?

Lý Tư Niệm tức giận:

- Anh, anh đừng ngắt lời, chúng ta nói tiếp chuyện chính.

"——"

Vẻ mặt Lý Mục Dương ủy khuất, khi nào thì mình ngắt lời nào?

- Anh, vốn những lời này em không muốn nói với anh nhưng mà em

cảm thấy nói sớm sẽ tốt hơn, miễn sau này anh sẽ chịu đả kích nặng nề.
Anh cũng đã biết thành tích học tập của chị Tiểu Tâm, mục tiêu của chị ấy
là ĐH Tây Phong, bằng vào sự hiểu biết của em về chị ấy thì đây cũng
không phải là chuyện khó gì nhưng mà anh thì sao? Anh có thể thi đậu vào
ĐH Tây Phong không? Anh có thể đi theo đến Thiên Đồ không? Cho dù là
anh có đậu vào đó rồi đi đến Thiên Đồ thì bọn họ có gia thế như vậy, chúng
ta có gia thế như vậy, anh nghĩ rằng sẽ có cơ hội nào không?

- Anh biết.

Lý Mục Dương trầm giọng nói .

- Cái gì?

Lý Tư Niệm trừng to mắt nhìn.

- Anh hiểu những gì mà em nói.

Mục Dương nhếch miệng cười cười , nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.