NGHỊCH LÂN - Trang 236

Lý Tư Niệm xinh đẹp lại thông minh, thái độ làm người lại đặc biệt nói

nghĩa khí , là đại tỷ ở trong lớp. Bất kể là nam sinh hay nữ sinh đều có thể
chơi cùng nàng, vô luận đi đến nơi nào đều là tiền hô hậu ủng. Mỗi lần đến
sinh nhật của nàng thì giống như là một ngày hội lớn, số lễ vật mà nàng
nhận được đều cần phải dùng xe mới có thể chở trở về được.

Cho nên, khi đó Lý Mục Dương chính là công nhân bốc vác chính hiệu,

giống như một con kiến cần cù không ngừng mang lễ vật vào phòng của Lý
Tư Niệm.

Căn phòng của Lý Tư Niệm còn lớn hơn nhiều so với phòng của Lý

Mục Dương, theo như lời cha mẹ giải thích là con gái sẽ cần phòng rộng để
bỏ nhiều quần áo. Kỳ thật trong lòng Lý Mục Dương rất rõ ràng, quà của
Lý Tư Niệm rất nhiều, cần dùng nguyên một phòng để cất.

"Cũng bởi ít khi anh nhận được quà cho nên anh mới cao hứng như thế".

Lý Mục Dương vui tươi hớn hở mà cười lên, Lý Tư Niệm đả kích cũng
không thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn: "Tư Niệm, kinh nghiệm của em
phong phú hơn anh, em nói cho anh biết, trong tình huống gì thì em mới
tặng quà cho một nam sinh khác?".

Lý Tư Niệm từ trên giường bò lên, kéo cổ áo đưa Lý Mục Dương đến

bên giường, tươi cười ngọt ngào nhìn hắn, nói: "Lý Mục Dương, anh vừa
nói cái gì? Em không nghe rõ a".

"Anh nói là em có kinh nghiệm phong phú hơn anh, trong tình huống

nào...". Lý Mục Dương không nói được nữa. Lúc này hắn mới phát hiện
mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng.

"Nói a. Tại sao không nói nữa?".

"Ha ha, em hiểu anh không có ý đó mà".

"Ha ha, nhưng mà em lại nghe được anh có ý đó".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.