Lý Mục Dương nhìn Yến Tương Mã liếc mắt một cái, ý bảo hắn không
cần tiếp tục đề tài này. Hắn biết phụ thân không thích nghe người khác hoài
nghi mình cùng Lý Tư Niệm không phải là anh em ruột, lúc nhỏ hai người
cùng ra phố, nếu có nào nói hai người không phải là anh em ruột thì sau đó
phụ thân sẽ trở nên rất tức giận mà mẫu thân lại dịu dàng cười hì hì nói là
con trai lớn bị ốm cho nên thân thể mới không tốt.
Lý Nham là người có võ, tuy rằng cảnh giới không cao nhưng nhiều
năm khổ luyện cho nên thân thể cũng mạnh hơn người thường. Từ nhỏ Lý
Tư Niệm đã đi theo lão sư phụ luyện " Phá Thể thuật ", thoạt nhìn là không
cố gắng nhưng mà kiên trì rất lâu hơn nữa nàng cũng thông minh, coi như là
có chút bản lĩnh.
Trái lại La Kỳ là người có thân thể yếu nhất, bà là người tỉnh dậy cuối
cùng.
Mở mắt ra, chuyện đầu tiên mà bà làm là tìm Lý Mục Dương, thấy được
Lý Mục Dương đứng ở bên cạnh mình, hốc mắt bà đỏ lên, bổ nhào qua ôm
lấy Lý Mục Dương nói:
-Mục Dương, con không sao chứ? Có bị thương không? Tên xấu kia đâu
rồi? Cha cùng em của con đâu? Bọn họ có sao không?
-Mẹ, cha và em không sao cả.
Lý Mục Dương ôm chặt thân thể của mẫu thân, cười nói.
-Tốt quá, tốt quá.
La Kỳ lệ nóng doanh tròng, ôm thật chặc Lý Mục Dương không chịu
buông tay.
Đã trải qua sinh li tử biệt, mới càng có thể cảm nhận được sinh mệnh
đáng quý.