‒ Bẩm, con có hiểu gì đâu? Tự nhiên người ta đánh con, người ta
đuổi con, người ta áp chế...
(28)
‒ Thôi đi, anh đừng chối!
‒ Con... tôi có chối cãi gì đâu?
‒ Thế anh bị đuổi vì lẽ gì?
‒ Tôi đương sửa soạn khăn bông, thùng tắm cho các hội viên, đương
lúi húi làm lụng thì ông Tây ấy vào lôi ra đánh mắng...
‒ Chứ không phải anh đương...?
Một cách ngây thơ thành thực nhất đời, Xuân đáp:
‒ Tôi đương bịt một cái lỗ ống chì trong buồng tắm của hội quán!
‒ Ồ! Ồ! Thế ông Tây ông ấy bảo anh có phạm một tội, sao anh
không cãi?
Xuân đỏ mặt hồi lâu rồi ấp úng:
‒ Bẩm... bẩm ông ấy buộc những tội gì thì nào tôi có biết tiếng Tây
đâu?
(29)
Bà Phó Đoan đứng ngẩn người ra, nuốt sự thất vọng đánh ực một
cái.
Bà nhớ lại cả mấy cái tẽn cái lầm từ xưa kia...
(30)
Từ khi bị hiếp
dâm, những cảm giác tê mê hiếm có rất khó tả, rất kỳ quái, cứ theo mãi bà
như bóng theo người. Lâu dần, việc ấy thành một sự ám ảnh.
(31)
Bà vẫn ao
ước được-bị hiếp dâm nữa mà không bao giờ cái dịp hiếm có ấy lại tái hiện.
(32)
Thành thử bà chỉ có hiếp chồng chứ quả thật ‒ nói có quỷ thần hai vai
chứng giám ‒ bà chẳng được-bị chồng hiếp cho lần nào.
Sau khi đọc bộ Kim Anh lệ sử,
[e]
thấy nói ở cái chùa tỉnh ấy, sư mô
cứ vờ là Phật để xuống ban con cho những đàn bà cầu tự, bà đã tức khắc dò
hỏi, rồi đi...
(33)
Bà đã bị tẽn! Lúc về nhà thì ông Phán ban con cho bà chứ
chẳng có sư mô quái nào.