NGHIÊN CỨU VĂN BẢN TIỂU THUYẾT SỐ ĐỎ - Trang 160

Bà Phó Đoan sung sướng mà rằng:

− Số anh ta tốt lắm đấy! Ở đâu là vui vẻ đấy, thịnh vượng đấy.

− Thế à! Có lẽ đúng thật! Từ hôm có hắn thì quả nhiên khách may

mặc cũng có đông hơn lên.

Ông cháu rể ôn tồn:

(10)

− Được cái mồm miệng hắn cũng nhanh nhảu.

Bà Phó thêm:

− Có người thì đi đến đâu chết trâu đến đấy, anh ta thì đi đến đâu

cũng vui vẻ đến đấy, âu cũng là tại số. Chỉ thương hại về nỗi bồ côi sớm,
chứ không thì, nếu được ăn học, tất cũng nên người như ai.

Ông Văn Minh sửng sốt phản đối:

− Thì sao? Dì bảo sao? Việc gì mà phàn nàn? Làm nghề nhặt ban hay

giúp việc cho tiệm may thì cũng đều là giúp cho xã hội tiến bộ cả! Hắn có
bồ côi như thế thì sau này có được chút danh vọng gì mới càng đáng quý.
Còn những ông con quan, những ông con nhà giàu, mà sau được hiển vinh,
thì còn có gì là lạ?

(11)

Hắn có thể tự hào là Bình dân! Bây giờ mà nói đến

quý phái, trưởng giả là cổ hủ, là không đúng mốt nữa! Khắp thế giới, đâu
người ta cũng chỉ coi trọng Bình dân thôi! Để chỗ cho Bình dân! Bình dân
vạn tuế!

(12)

Nghe những câu nói ấy, bà Phó Đoan cũng thấy ông cháu rể là văn

minh, tân tiến, rất xứng với chức du học sinh, tuy là không có văn bằng.

ôm lấy con Loulou vào lòng một cách thân yêu như ôm một người tình nhân,
ngáp dài một cái, rồi nói:

(13)

− Bảo lại mà sao mãi không thấy!

Ông Văn Minh ngửa đầu tựa thành ghế, lấy điếu thuốc lá Ăng-lê

[b]

thứ mười tám ra để lên miệng, oai vệ quệt diêm. Vợ ông ta để cả hai chân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.