Ấy là những câu hỏi làm rối loạn cả khối óc bà mẹ, khiến bà ta đau
khổ, lo nghĩ.
(40)
Có nuôi con mới biết lòng cha mẹ. Nhất là lại có nuôi con
cầu tự nữa mới biết lòng cha mẹ. Như bà Phó Ðoan nuôi con kể đã là cùng,
(41)
bà đã kiêng khem đủ thứ và tránh những tiếng “quở quang” rất kỹ lưỡng
cho cậu Phước, nào bán khoán, nào đội bát nhang, nào cúng, nào sớ tấu: thôi
thì chẳng thiếu thứ gì nữa.
(42)
Vậy mà bây giờ thốt nhiên cậu lại “thế” thì là
bởi đâu?
(43)
Ði cầu cứu sư cự Tăng Phú chăng? Hay là mời ông đốc Trực
Ngôn? Bà lo lắng nhìn cậu Phước ngồi tần ngần trên một cái bàn ở giữa nhà,
rồi bà ra cửa sổ...
(44)
Một cách căm tức, bà nhìn xuống bọn đánh quần, cho
là bà quý trọng họ thế mà họ chẳng biết đến nỗi lo sợ của bà thì họ là đồ vô
lịch sự.
(45)
Nhưng chợt bà nguôi ngay, vì sự thật thì bà chưa nói gì cho ai
biết... Ðến cả gia nhân của bà, tuy vậy mà cũng chưa đứa nào biết, vì bà sợ
nói ra cho có người biết thì lại có điều gì “quở quang” chăng?!... Ấy thế mới
khổ! Ấy thế mới rầy rà!
(46)
Giữa lúc ấy, Văn Minh đẩy cửa, vào sân. Ông thấy cô Jeannette đến
thì ngả mũ chào, bắt tay và hỏi chuyện qua loa...
(47)
Ông quay ra nhìn, thấy
cái quần đùi của vợ ông ngắn quá, cứ để phô ra trước mắt một hạng người
đáng nghi như Xuân Tóc Ðỏ một bộ đùi nở nang và trắng nõn, thì ông cũng
thấy nản chí trong việc cải cách xã hội, không còn muốn cấp tiến nữa, và
muốn cái quần đùi của vợ cũng nên bảo thủ đi thì có lẽ hơn.
(48)
Nhưng khi
thấy Xuân, chỉ thấy Xuân để hết tâm trí vào quả quần, ông lại hơi vững tâm
một chút.
(49)
− Thôi! Hãy nghỉ tay một phút đã!
(50)
Nói thế xong, ông ra gần vợ bảo:
− Này mình! Hãy ra đây tôi bảo điều này cần một lát đã.
(51)
Vợ ông gõ vợt xuống sàn ba cái ra hiệu hãy ngừng cuộc, rồi đến với
ông. Muốn khỏi bất nhã, ông Văn Minh lại nói to với Xuân:
− Xin lỗi nhé?
Xuân Tóc Ðỏ vừa thở vừa đáp: