Rồi cụ lại nấc nấc. Rồi cụ bà ứa nước mắt van lạy Xuân. Nhiều
người nói giúp cụ bà nữa. Xuân Tóc Ðỏ thấy những bi kịch như thế, liền thú
tội, nói một cách thành thực rất nên tin:
− Thưa cụ, quả thật con vô học, xưa nay nhặt ban quần, hạ lưu,
không biết thuốc ạ!
(45)
Rồi nó ra cửa, chạy thẳng một mạch như thằng ăn cắp.
Cụ bà rất hối hận. Những người khác chê Xuân vì thù riêng mà quên
mất lương tâm nhà nghề, thế là một ông đốc-tờ không xứng đáng, v.v...
NGUỒN:
[chương] XIV
Bản A: Số đỏ, chuyện cười dài, Vũ Trọng Phụng, Hà Nội Báo, s. 53 (06 Janvier 1937), tr. 12-14.
Bản B: Số đỏ, tiểu thuyết, Vũ Trọng Phụng; Nhà in Lê Cường, Hà Nội, 1938 (mất văn bản)
Bản C: Số đỏ, tiểu thuyết cười dài, Vũ Trọng Phụng; Nxb. Minh Đức, Hà Nội, 1946, tr. 196-211.
Bản D: Số đỏ, Vũ Trọng Phụng; Nxb. Mai Lĩnh, Hà Nội, 1952, tr. 163-175.
Bản E: Số đỏ, tiểu thuyết cười dài, Vũ Trọng Phụng; Nxb. Minh Đức, Hà Nội, 1957, tr. 147-157.
Bản F: Số đỏ, tiểu thuyết xã hội tả chân, Vũ Trọng Phụng; Nxb. Mai Lĩnh, Sài Gòn, 1958, tr.153-164.
Bản G: Tuyển tập Vũ Trọng Phụng, tập III, Nxb. Văn học, Hà Nội, 1987, tr. 158-169.
KHẢO DỊ:
(1) A: VII. Ôi, nhân tình thế thái – Người bạn gái trung thành – Chết! Chết! Quan đốc Xuân nổi giận.
C, D, E, F, G: XIV. Ôi, nhân tình thế thái – Người bạn gái trung thành – Chết! Quan đốc Xuân nổi
giận.
(2) A, D, E, F: Tại tiệm may Âu Hóa cũng như tại nhà cụ cố Hồng, người ta bàn ra tán vào rất nhiều
về việc ông Xuân Tóc Ðỏ của chúng ta...