CHƯƠNG
XV
Hạnh phúc của một tang gia – Văn Minh nữa cũng
nói vào – Một đám ma gương mẫu
(1)
Ba hôm sau, ông cụ già chết thật.
Cả gia đình ấy đã nhao lên, mỗi người một cách, đi gọi từ ông lang
băm Tây cho đến ông lang băm Ðông, già và trẻ, để thực hành đúng cái lý
thuyết “nhiều thầy thối ma”.
(2)
Ông cụ già chết, danh dự của Xuân lại càng
to thêm, vì cái lẽ rất chính đáng là luôn ba hôm, nó trốn một chỗ nào không
ai biết, đến nỗi cụ bà cho người đi tìm đâu cũng không thấy.
(3)
Thiếu ông
đốc-tờ Xuân là thiếu tất cả, những ông thầy thuốc chính hiệu đã thất bại
hoàn toàn. Về phần ông đốc-tờ Trực Ngôn, thấy bạn đồng nghiệp của Xuân
không chữa, cho đó là một bệnh nặng, nên cũng không dám nhận.
(4)
Ðó là
một bài học cho những kẻ nào dám bảo một người như Xuân Tóc Đỏ là con
nhà hạ lưu, ma-cà-bông, vô học, vô lại, nhặt ban quần, v.v...
(5)
Người ta lại
đi mời cả cụ lang Tỳ lẫn cụ lang Phế, nhưng vì đã quá giận, hai cụ đã từ chối
chạy chữa cũng như những vị danh y biết tự trọng. Người ta đã nghĩ cả đến
thuốc thánh đền Bia vừa mới chữa một người ho lao và một người cảm
thương hàn bằng bùn đen và cứt trâu, công hiệu đến nỗi họ mất mạng, và
quan trên lại điều tra ra rằng có một tụi cường hào tổ chúc ra Thánh, mà tụi
cường hào ấy lại ăn cắp tiền quỹ nữa, nên tự nhiên Thánh cũng hết thiêng
liêng... Những việc trắc trở như thế đã làm cho ông già hơn tám mươi tuổi
phải chết một cách bình tĩnh. Trong lúc gia đình nhốn nháo, thằng bồi tiêm
đã đếm được đúng một nghìn tám trăm bẩy mươi hai câu gắt “Biết rồi, khổ
lắm, nói mãi!” của cụ cố Hồng.
Cái chết kia đã làm cho nhiều người sung sướng lắm. Ông phán mọc
sừng đã được cụ Hồng nói nhỏ và tai rằng sẽ chia cho con gái và rể thêm