vì mãi không được mặc những đồ xô gai tân thời, cái mũ mấn trắng viền đen
– dernières créations! – những cái rất ăn với nhau, mà tiệm Âu Hoá một khi
đã lăng-xê ra thì có thể ban cho nhũng ai có tang đương đau đớn vì kẻ chết
cũng được hưởng chút ít hạnh phúc ở đời.
(14)
Ông TYPN rất bực mình vì
mãi không được thấy những sự chế tạo của mình ra mắt công chúng để xem
các báo chí phê bình ra sao.
(15)
Người ta đổ lỗi cho ông Văn Minh không
khéo can thiệp, để mọi việc phải trì hoãn, cụ Hồng cứ nhắm mắt lại kêu khổ
lắm, cụ bà hay lề lối vẽ chuyện lôi thôi.
(16)
Kỳ thuỷ sở dĩ chưa phát phục
chỉ vì chuyện Tuyết, hay là việc Xuân Tóc Ðỏ đã gây ra cho Tuyết vậy.
Khi cụ Phán bà ở nhà người vị hôn phu của Tuyết ra về đến nhà
mình, thì, trước những cặp mắt ngơ ngác của một bầy con cháu chí hiếu chỉ
nóng ruột đem chôn cho chóng cái xác chết của cụ tổ, cụ bà đã lẳng lặng ra
hiệu cho Văn Minh theo mình lên gác với cụ ông. Lúc này, cụ ông đã hút
xong điếu thuốc thứ sáu mươi nên thằng bồi tiêm đã lui đi chỗ khác để mặc
cụ hưởng những dư vị mà thuốc phiện còn để lại trong phổi. Trông thấy cụ
bà, cụ ông ngồi nhỏm dậy hỏi dồn:
− Thế nào hở bà? Chuyện trò ra làm sao? Người ta có hối hôn
không?
Cụ bà lẳng lặng ngồi xuống cạnh. Văn Minh cũng kéo ghế đến gần
sập, nghe ngóng, mãi, cụ bà mới thở dài mà rằng:
(17)
− Thật khó nghĩ quá! Người ta không hối hôn, mà cũng không ra
làm sao, mà người ta sắp đến phúng nữa, thế mới lạ chứ!
− Ô hay! Thế sao bà không bảo người ta cưới chạy tang đi có được
không?
− Người ta cũng không muốn cưới chạy tang thì ông bảo tôi làm thế
nào?
− Ô hay! Thế muốn bỏ hay muốn theo đuổi? Nhất định có cưới con
Tuyết hay đã chê nó hư hỏng?
(18)
Ít ra họ cũng phải có một thái độ rõ rệt
chứ?