ông TYPN và bà Văn Minh. Cụ bà sung sướng vì ông đốc Xuân đã không
giận mà lại giúp đáp, phúng viếng đến thế, và đám ma như thế kể đã là danh
giá nhất tất cả.
(49)
Ðám cứ đi...
Kèn ta, kèn tây, kèn tàu lần lượt thay nhau mà rộn lên. Ai cũng làm
ra bộ mặt nghiêm chỉnh, song le sự thực thì vẫn thì thầm với nhau, chuyện
trò về vợ con, về nhà cửa, về một cái tủ mới sắm, một cái áo mới may. Trong
mấy trăm người đi đưa thì một nửa là phụ nữ, phần nhiều tân thời, bạn của
cô Tuyết, bà Văn Minh, cô Hoàng Hôn, bà Phó Ðoan v.v... Thật là đủ giai
thanh gái lịch, nên họ chim nhau, cười tình với nhau, bình phẩm nhau, chê
bai nhau, ghen tuông nhau, hẹn hò nhau, bằng những vẻ mặt buồn rầu của
những người đi đưa ma.
Đám cứ đi…
Chen lẫn vào những tiếng khóc lóc, mỉa mai nhau của những người
trong tang gia, người ta thấy những câu thì thào như sau này:
– Con bé nhà ai kháu thế? – Con bé bên cạnh đẹp hơn nữa! – Ứ, ừ,
cái thằng ấy bạc tình bỏ mẹ! – Xưa kia vợ nó bỏ nó chứ? – Hai đời chồng
rồi! – Còn xuân chán! – Gớm cái ngực đầm quá đi mất! – Làm mối cho tớ
nhé? – Mỏ vàng hay mỏ chì? – Không, không hẹn hò gì cả – Vợ béo thế,
chồng gầy thế thì mọc sừng mất! v.v... Và còn nhiều câu nói vui vẻ, ý vị
khác nữa, rất xứng đáng với những người đi đưa đám ma.
(50)
Ðám cứ đi...
Ðến huyệt, lúc hạ quan tài, cậu Tú Tân, luộm thuộm trong chiếc áo
thụng trắng,
(51)
đã bắt bẻ từng người một, hoặc chống gậy, hoặc gục đầu,
hoặc cong lưng, hoặc lau mắt như thế này như thế nọ... để cậu chụp ảnh kỷ
niệm lúc hạ huyệt. Bạn hữu của cậu rầm rộ nhảy lên những ngôi mả khác mà
chụp để cho ảnh khỏi giống nhau.
Xuân Tóc Ðỏ đứng cầm mũ nghiêm trang một chỗ, bên cạnh ông
Phán mọc sừng. Lúc cụ Hồng ho khạc mếu máo và ngất đi thì ông này cũng