− Lại chúc nữa cơ?
− Phải! Hắn nói: như vậy, Tuyết lấy ông là hơn lấy tôi... Tôi yêu
Tuyết, tất nhiên tôi phải được trông thấy Tuyết được hưởng hạnh phúc.
(14)
Tuyết bèn nhảy lên ôm lấy cổ Xuân:
− Thế thì đáng hôn anh một nghìn cái để thưởng mới được!
Xuân Tóc Ðỏ nhận những cái hôn rất chính đáng ấy rồi thì thầm vào
tai người yêu:
− Anh... bây giờ... chỉ muốn làm hại đời em một cách thật sự mà
thôi!
Tuyết bĩu môi, nói một cách luận lý học không thể nào ai công kích
được nữa:
(15)
− Ê! Ê! Thôi đốt anh đi! Bây giờ thì việc gì đi nữa cũng chỉ là làm
lợi cho đời một người con gái đứng đắn và tử tế, là em mà thôi! Anh biết
cho rằng em lãng mạn lắm.
Xuân lại cứ ôm lấy cái xác thịt lãng mạn ấy để mơn trớn một cách rất
tả chân, hoặc là hôn hít một cách rất cổ điển. Nhưng chợt Tuyết đuổi Xuân
ra, khẽ nói:
(16)
− Khéo không mà có ai biết thì chết!
Xuân lắc đầu, khẽ đáp:
− Mẹ con bà Phó Ðoan còn ngủ cả.
− Thế còn bọn gia nhân?
− Chúng nó ở cả dưới nhà kia mà! Ðể yên, anh yêu, chóng ngoan...
Sợ rằng không vâng lời thì lại chẳng là một thiếu nữ ngoan ngoãn,
Tuyết vui lòng để cho Xuân tự dọ mặc thích... Hai người dìu nhau ra ngồi ở
ghế đi-văng. Xuân Tóc Đỏ cúi xuống ôm lấy Tuyết mà hôn hít một cách
bình dân cả trăm phần trăm. Còn Tuyết thì nhắm mắt lại cho có vẻ một thiếu