‒ Đoán thế mà đòi lấy tiền!
‒ Bẩm tương lai là mai sau, chứ có phải là ngay lúc ấy đâu? Con
nghiên cứu mười năm lý số, đoán như thánh như thần, có khi nào lại sai! Mà
con được xem hầu quan lớn bữa nào đâu mà quan lớn đã quở con đoán sai!
Viên quản lừ mắt nhìn Xuân Tóc Đỏ:
‒ Người ta nói phải đấy chứ?
Thầy số nói luôn:
‒ Như tướng quan lớn đủ biết! Cung quan lộc tốt, hét ra lửa, mi
trường quá mục, nhiều anh em, lại có thuỳ châu, hậu vận sẽ giàu lớn!
(34)
Viên quản lườm Xuân Tóc Đỏ lần nữa:
‒ Người ta đoán hay đấy chứ? A-lê! Phạt anh! Anh can tội đánh
người, mà lại người già cả! Phạt một đồng tám! Tha ngay cho ông thầy số
này ra! Còn người kia đưa thẻ xem.
(35)
Ngoài đường có tiếng xe hơi đỗ. Bà Phó Đoan bước vào, tủm tỉm
chào hai người thay mặt nhà nước. Cả hai người này vồn vã như nhà buôn
tiếp khách sộp. Là vì bà Phó Đoan hay để chó sổng ra đường nhiều, hay bị
phạt nhất, kể trong cả 16 phố.
(36)
Thành thử sở Cẩm nhớ ơn bà chẳng kém
một hiệu buôn ế ẩm đối với một bà khách quen. Viên quản hỏi:
‒ Bà muốn gì, chúng tôi sẵn lòng...
‒ À, tôi đến nộp phạt cho một người nhà! Nó đây rồi, xin cụ
tha cho.
Viên quản xoa tay. Thầy lính Min-Đơ nói:
‒ Vâng, bà nộp tiền ngay cho.
‒ Bao nhiêu thế ạ?
‒ Một đồng tám.