Lúc ở nhà, trừ xem tin tức với ba mẹ, Nhan Tiêu không thường xem ti
vi, bây giờ yên lặng nhìn một hồi, không thấy hứng thú, tối hôm qua mất
ngủ nên đột nhiên thấy buồn ngủ.
Lúc đầu còn vội vã mở to hai mắt, sau đó ý thức ngày càng mơ hồ, đầu
dựa vào ghế salon, tìm tư thế thoải mái nhắm mắt lại.
Cảm giác được người bên cạnh hô hấp nặng nề, Hoắc Trạch Tích
nghiêng đầu, nhìn thấy đầu của Nhan Tiêu để trên ghế salon đang muốn
ngã.
Ý chí còn rất ương ngạnh, mặc dù ngã nhiều lần, cuối cùng mới đàng
hoàng nằm xuống.
Hoắc Trạch Tích nhìn Nhan Tiêu một hồi, đầu của cô lại một lần nữa
muốn ngã xuống, Hoắc Trạch Tích đã đem bàn tay của mình đỡ cô.
Nhan Tiêu chìm trong mộng còn liếm liếm môi, trong bụng cảm thấy
không chống đỡ nổi nữa, thoải mái đặt đầu lên tay Hoắc Trạch Tích, gò má
còn cọ qua cọ lại
Da cô nhẵn nhụi, còn rất bụ bẫm, xúc cảm mềm mại.
Hoắc Trạch Tích hơi sững sốt, hô hấp của cô nhàn nhạt thổi lên cổ tay,
ngứa ngáy. Hoắc Trạch Tích theo bản năng muốn buông tay, nhưng Nhan
Tiêu động một cái, nửa người trên mất đi chống đỡ, thẳng tấp ngã xuống
...
Động tĩnh lớn như vậy mà cô chỉ nhíu mày, lại tiếp tục nằm trên đùi
Hoắc Trạch Tích, nửa người dưới cũng nằm trên ghế salon, đầu còn cà một
cái, tìm tư thế thoải mái ngủ tiếp.
Hoắc Trạch Tích: "..."