Hoắc Trạch Tích dở khóc dở cười, “Tại sao tôi không biết ánh mắt với
giọng điệu của tôi có ý này?”
Nhan Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ trong chốc lát, chậm rãi trút giận,
“Vậy sao trước kia anh nói tôi giống đứa bé……”
Trầm ngâm hai giây, Hoắc Trạch Tích giải thích: “‘ Đứa bé ’ không
phải nghĩa xấu.”
Vậy anh lại không thích đứa bé……
Tuy Nhan Tiêu nói thầm như vậy, nói chung vẫn không dám nói ra, cúi
đầu ngắm nghía vòng đá thạch lựu trên tay, lại cầm lấy soi ra ngoài ánh
nắng, xem hoa văn bên trong tinh thể.
Đột nhiên lại nghĩ tới trước kia mẹ cô nói cái này không thể để những
người khác chạm vào, trừ phi là người rất thân.
Không nhịn được, ánh mắt cô nhìn về phía Hoắc Trạch Tích đang lái
xe……
Cô cười mỉm mở miệng: “Bác sĩ Hoắc, tôi có thể cho anh một đặc
quyền, những người khác đều không có, anh có muốn không?”
Hoắc Trạch Tích cười cất tiếng, “Đặc quyền gì vậy?”
Cô mở tay ra, một chuỗi hạt châu màu tím nằm trong lòng bàn tay,
“Người khác đều không thể sờ cái này, trừ bỏ anh.”
Hoắc Trạch Tích hơi cúi đầu nhìn, “Đây là cái gì?”
“Vật may mắn của tôi, mẹ tôi nói cho tôi đeo để tiêu tai.” Nhan Tiêu
nói xong để ở trước mặt anh, “Muốn nhìn một chút hay không?”